Sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975 – một buổi sáng không giống bất kỳ buổi sáng nào tôi từng trải qua. Mặt trời hôm ấy như rực rỡ hơn, bầu trời xanh trong đến lạ. Tiếng bước chân rầm rập của đoàn quân Giải phóng vang vọng trên từng con đường Sài Gòn, như tiếng hồi trống khai mở một kỷ nguyên mới. Tôi – một người lính đã đi qua bao chiến trường khốc liệt – hôm nay đứng trước cổng Dinh Độc Lập, tim đập rộn ràng không theo nhịp.
Khi cánh cổng Dinh mở ra, tôi lặng người. Lá cờ đỏ sao vàng từ từ được kéo lên, bay phấp phới trong gió – như chính hồn thiêng sông núi đang ngân vang khúc khải hoàn. Trái tim tôi như vỡ òa. Một cảm xúc khó tả – vừa vui sướng tột cùng, vừa nghẹn ngào xúc động. Bao máu xương đã đổ xuống để có được phút giây này. Tôi nhớ đến những người đồng đội đã ngã xuống, họ không được chứng kiến giờ phút thiêng liêng này… Nhưng tôi tin, họ đang mỉm cười nơi trời xanh, vì giấc mơ hòa bình cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Tôi bật khóc. Nước mắt chan hòa cùng nụ cười. Khóc vì hạnh phúc. Khóc vì nỗi đau cuối cùng cũng được xoa dịu. Chiến tranh đã khép lại, dân tộc tôi đã chiến thắng – một chiến thắng vĩ đại, làm rạng danh non sông, tổ quốc!