Đoạn văn: “Giữa cái trời đất này, tụi tui chỉ còn lại nhau. Tui nhớ nhất cái lúc, tui và thằng Bình đi chặt củi về, trời mưa như trút nước. Hai đứa ướt nhẹp, lạnh cóng mà vẫn cứ cười. Lúc đó, tui chỉ muốn nói là, tui thương thằng Bình lắm, mà không nói được. Cái gì đâu mà tình cảm làm cho người ta ngại ngùng đến vậy!”
Phân tích: Trong đoạn văn này, Nguyễn Ngọc Tư đã sử dụng một số phương ngữ Nam Bộ rất đặc trưng, bao gồm:
- “Tui”: Đây là cách xưng hô rất phổ biến trong cách nói của người Nam Bộ, thể hiện sự gần gũi, thân thuộc. Việc sử dụng "tui" thay vì "mình" hay "tôi" tạo nên sự mộc mạc, giản dị, phản ánh đúng bản sắc văn hóa Nam Bộ.
- “Cái trời đất này”: Cách diễn đạt này mang âm hưởng phương ngữ Nam Bộ, thể hiện sự thân thuộc với thiên nhiên và con người nơi đây, gợi ra cảm giác gần gũi, quen thuộc.
- “Cái gì đâu mà”: Đây là một câu thường gặp trong văn nói của người Nam Bộ, dùng để diễn đạt sự bất ngờ, khó hiểu hoặc thắc mắc về điều gì đó.
Tác dụng: Việc sử dụng các phương ngữ Nam Bộ trong đoạn văn giúp người đọc cảm nhận được không khí của vùng đất Nam Bộ, tạo ra sự gần gũi và chân thật trong câu chuyện. Những từ ngữ này làm tăng tính mộc mạc, giản dị của các nhân vật và khiến cho câu chuyện thêm phần sinh động, tự nhiên. Bên cạnh đó, chúng cũng góp phần khắc họa rõ nét tình cảm của nhân vật, qua đó, làm tăng chiều sâu cảm xúc và sự tinh tế trong phản ánh mối quan hệ giữa các nhân vật trong tác phẩm.