Một ngày nọ, Ngọc, một cô gái trẻ, nhận được lá thư kỳ lạ từ người bạn cũ tên Minh, người mà cô đã mất liên lạc suốt nhiều năm. Nội dung thư rất ngắn gọn: “Ngọc ơi, gặp mình vào đêm trăng tròn này ở căn nhà gỗ cũ trong rừng. Có điều quan trọng mình cần nói.” Ngọc ngập ngừng, vì Minh đã chuyển đi từ lâu và cô không còn nghe tin tức gì về anh nữa. Thế nhưng, tò mò và có phần lo lắng, cô quyết định đến điểm hẹn.

Đêm đó, trời lạnh lẽo và tĩnh mịch. Ánh trăng tròn soi sáng con đường dẫn vào rừng. Căn nhà gỗ cũ hiện lên đầy u ám, với những ô cửa sổ mờ đục và cánh cửa gỗ đã cũ kỹ. Ngọc tiến vào, tim đập mạnh. Không có ai bên trong, chỉ có những bóng tối lờ mờ và tiếng kẽo kẹt của sàn nhà.

Cô chờ đợi trong im lặng, cho đến khi bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ phòng bên cạnh. Giọng của Minh vang lên nhưng nghe lạnh lùng và trống rỗng: “Ngọc, sao bây giờ cậu mới đến?”

Ngọc quay lại, thấy Minh đứng đó, vẻ mặt tái nhợt và ánh mắt vô hồn. Cô giật mình lùi lại, miệng lắp bắp: “Minh... cậu đã... biến mất từ nhiều năm rồi. Mọi người bảo cậu đã qua đời trong tai nạn.”

Minh mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt và kỳ dị: “Phải… nhưng mình không thực sự rời đi đâu, Ngọc. Mình đã bị kẹt lại… kẹt trong ngôi nhà này.” Cậu ta chìa bàn tay gầy guộc ra, trên cổ tay có vết sẹo lạ thường, vết sẹo y như ngày Ngọc nhớ lại.

Ngọc chợt nhận ra điều gì đó rợn người. Đôi chân cô run lên, còn tim đập loạn xạ. Cô cố chạy ra ngoài, nhưng cánh cửa đã khóa chặt từ lúc nào. Tiếng cười của Minh vọng lên sau lưng, kéo dài đến ám ảnh.

Sáng hôm sau, người ta tìm thấy cánh cửa căn nhà gỗ mở toang, không còn dấu vết của Ngọc, nhưng những vết chân của cô dẫn ra khỏi nhà… đến một cái giếng sâu hun hút, như thể đã mất vào lòng đất mãi mãi.