Thưa cô , đây là bài làm của em.
THƯ GỬI VỀ MẸ – NGÀY ĐẠI THẮNG 30/4/1975
Sài Gòn, ngày 30 tháng 4 năm 1975
Mẹ kính yêu của em!
Hôm nay, em viết những dòng thư này gửi về cho mẹ với một niềm xúc động đến nghẹn ngào. Em đang ngồi trước sân Dinh Độc Lập – nơi vừa mới được giải phóng cách đây không lâu. Trái tim em vẫn còn đập rộn ràng vì không thể tin được: Chiến tranh đã thật sự kết thúc rồi, mẹ ơi!
Sáng nay, từng đoàn quân Giải phóng chúng em tiến vào Sài Gòn trong tiếng reo hò như vỡ òa của người dân hai bên đường. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay giữa trời xanh, như chính niềm kiêu hãnh và khát vọng hoà bình của cả dân tộc sau bao năm dài khói lửa. Khi em cùng đồng đội tiến vào Dinh Độc Lập và chứng kiến giờ phút lịch sử ấy – lúc chiếc xe tăng húc đổ cánh cổng sắt, em đã không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt của niềm vui, của tự hào, của bao năm hy sinh cuối cùng đã được đền đáp.
Mẹ ơi, em nhớ lại những năm tháng hành quân gian khổ, đồng đội ngã xuống bên em, những bữa cơm rừng thiếu thốn, những đêm hành quân trong mưa bom lửa đạn... Mỗi bước chân tiến về Nam là một bước chúng em tiến gần hơn đến ngày đất nước sum họp. Và hôm nay, ngày đó đã tới! Em thầm gọi tên những người đã nằm lại chiến trường, mong rằng họ cũng cảm nhận được niềm vui này nơi chín suối.
Không khí ở Sài Gòn hôm nay thật khác lạ. Người dân ôm nhau, khóc cười trong vui mừng. Có bác già đội khăn rằn chạy tới ôm lấy em, lặp đi lặp lại: “Giải phóng rồi, giải phóng rồi!”. Em thấy mắt bác ngấn lệ, như cả một đời chờ đợi. Em hiểu lúc ấy, không chỉ là một thành phố được giải phóng, mà là cả dân tộc được tái sinh.
Ngày đại thắng đã đến, mẹ ơi! Miền Nam – Miền Bắc đã trọn vẹn một nhà. Tổ quốc mình đã thật sự hoà bình. Em mong từng trang thư này sẽ mang về cho mẹ niềm vui và niềm tin rằng sự chờ đợi của mẹ suốt bao năm qua là xứng đáng.
Con trai của mẹ – một người lính nhỏ giữa thời khắc lớn của dân tộc – xin hứa sẽ tiếp tục sống xứng đáng với máu xương của bao người đi trước, và với tình yêu thương vô bờ mẹ luôn dành cho em.