Ngày 30/4/1975, lịch sử dân tộc bước sang một trang mới, tôi, một chiến sĩ Giải phóng quân, đứng tại Dinh Độc Lập, cảm nhận toàn bộ sự kỳ vĩ của khoảnh khắc. Lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên nóc dinh như một biểu tượng của hòa bình, như lời tuyên bố mạnh mẽ rằng khát vọng tự do và độc lập đã trở thành hiện thực. Ánh mặt trời rọi xuống, không gian như sáng bừng lên niềm vui chiến thắng. Dinh Độc Lập, nơi từng mang dấu ấn của quyền lực và sự chia rẽ, giờ đây trở thành minh chứng cho sự đoàn tụ, cho chiến thắng của chính nghĩa và lòng kiên cường.
Tôi bước qua cánh cửa lớn của dinh, lòng trĩu nặng cảm xúc. Từng bước chân như đưa tôi về lại những tháng ngày chiến đấu gian khổ. Tôi nhớ những đêm hành quân dài bất tận, đôi chân mỏi mệt nhưng lý tưởng cách mạng vẫn sáng ngời trong tâm trí. Tôi nhớ những bữa cơm vội vàng giữa khói bụi, những tiếng bom đạn dội vang, những giờ phút đối mặt với hiểm nguy và nỗi đau chia ly. Có những người đồng đội đã ngã xuống trên chiến trường, những người mà tôi không bao giờ có thể quên. Họ không còn ở đây để chứng kiến ngày hôm nay, nhưng sự hy sinh của họ đã làm nên chiến thắng. Tôi thầm nói với họ trong lòng: “Chúng ta đã làm được rồi, đất nước đã hòa bình.”
Khi tôi đứng trên bậc thềm cao của Dinh Độc Lập, nhìn xuống đường phố, dòng người đổ ra khắp nơi với khuôn mặt rạng ngời niềm vui. Người dân Sài Gòn hòa mình trong niềm hân hoan, từ già đến trẻ đều tỏa sáng một ánh mắt ngập tràn hy vọng. Tôi thấy những người mẹ ôm lấy con trở về sau bao tháng năm chia ly, thấy những đứa trẻ chạy lon ton trong vòng tay cha, thấy những cái bắt tay siết chặt giữa những người đồng bào từng bị chia cách bởi chiến tranh. Âm thanh của tiếng cười, tiếng nói vang khắp nơi. Không có sự ngờ vực hay khoảng cách, chỉ có niềm vui chung hòa quyện – niềm vui của một dân tộc, của hàng triệu trái tim đang đập cùng một nhịp tự do.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng chiến thắng này không chỉ là chiến thắng của quân đội, mà là của cả dân tộc, của từng người dân Việt Nam đã đứng vững trong những năm tháng khó khăn, từng người đã góp phần giữ vững niềm tin vào một ngày hòa bình. Đây không chỉ là chiến thắng của hôm nay, mà là chiến thắng được vun đắp bởi tất cả những gì đã trải qua, từ máu xương, mồ hôi đến nước mắt của bao thế hệ. Chúng tôi đã nguyện dâng hiến tuổi xanh của mình cho Tổ quốc, sẵn sàng từ bỏ hạnh phúc riêng chỉ mong rằng sẽ có một ngày đất nước không còn lửa đạn chiến tranh mà chỉ có tiếng cười của sự hạnh phúc, là "Biển trời hôm nay sum vầy chung Bắc Nam" bởi "nếu chúng ta không kết thúc chiến tranh, chiến tranh sẽ kết thúc chúng ta".
Lòng tôi tràn đầy niềm tự hào và lòng biết ơn. Tôi tự hào vì mình đã có mặt ở đây, chứng kiến giây phút lịch sử này, và biết rằng những gì chúng tôi đã chiến đấu không hề hoài phí. Tôi biết rằng ngày hôm nay sẽ mãi mãi là biểu tượng của sự đoàn kết và sức mạnh của dân tộc Việt Nam. Nó nhắc nhở tôi rằng hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên, mà là kết quả của sự dũng cảm, kiên trì và tình yêu quê hương không thể nào lay chuyển.
Khi tôi rời khỏi Dinh Độc Lập, nhìn lại lá cờ đang tung bay trong nắng, tôi thầm nhủ rằng mình sẽ ghi nhớ ngày hôm nay đến hết cuộc đời. Tôi hy vọng rằng thế hệ mai sau sẽ không chỉ giữ gìn hòa bình, mà còn biết trân trọng những gì ông cha đã hy sinh để có được. Ngày đại thắng này không chỉ là sự kết thúc của chiến tranh, mà là sự khởi đầu cho một tương lai tươi sáng, nơi tình yêu dân tộc và khát vọng tự do mãi mãi là ngọn đuốc soi đường.