THIÊNG LIÊNG GIÂY PHÚT TOÀN THẮNG

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 – thời khắc lịch sử ấy mãi mãi khắc ghi trong trái tim tôi, một người chiến sĩ Giải phóng quân vinh dự được có mặt tại Dinh Độc Lập trong giây phút non sông thu về một mối. Đã gần nửa thế kỷ trôi qua, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập hồi hộp, ánh mắt rưng rưng, tiếng chân rầm rập, tiếng hò reo vang dội khắp các con phố Sài Gòn hôm ấy. Đó là ngày mà cả dân tộc Việt Nam vỡ òa trong hạnh phúc sau hơn hai mươi năm ròng rã chiến đấu để giành lại độc lập, tự do, thống nhất đất nước.

Tôi nhớ, sáng sớm ngày hôm đó, sau những đợt tấn công thần tốc, đơn vị của tôi được lệnh tiến thẳng vào trung tâm thành phố. Dọc đường, tôi nhìn thấy bao người dân đứng hai bên đường, vẫy cờ, nở nụ cười rạng rỡ, có người không cầm được nước mắt, có người đưa tay chào chúng tôi – những người con từ núi rừng Trường Sơn nay đã về giải phóng thành phố mang tên Bác. Trên tay họ là những lá cờ nhỏ, những bó hoa dại, và có cả những trái tim ấm nóng luôn hướng về Tổ quốc. Chúng tôi vừa đi, vừa nghẹn ngào, vừa cảm thấy tự hào khôn xiết. Cảm giác lúc ấy thật khó để diễn tả trọn vẹn bằng lời – đó là sự pha trộn giữa hồi hộp, xúc động, hạnh phúc, xen lẫn cả sự thương nhớ về những đồng đội đã ngã xuống.

Khi chúng tôi đến trước cổng Dinh Độc Lập, tôi không thể tin vào mắt mình: tòa nhà vẫn đứng đó, bề thế và kiêu ngạo – biểu tượng quyền lực cuối cùng của chính quyền Sài Gòn. Nhưng giây phút ấy, nó không còn là “dinh thự của một chính phủ” nữa, mà là minh chứng cho sự sụp đổ của chế độ cũ. Tôi cùng đồng đội tiến vào bên trong, từng bước chân như nặng trĩu với bao ký ức của cuộc kháng chiến. Rồi, một đồng chí trong đơn vị tôi trèo lên nóc dinh, cắm lá cờ đỏ sao vàng thiêng liêng của Tổ quốc. Khoảnh khắc ấy, mọi người đều lặng đi trong vài giây, rồi tiếng vỗ tay, tiếng hò reo, tiếng “Việt Nam chiến thắng!” vang lên như sấm dậy. Tôi ôm chặt khẩu súng, nước mắt tuôn rơi không kìm được.

Tôi nhớ đến mẹ tôi – người mẹ già tảo tần ở quê, bao năm sống trong nỗi lo âu về đứa con nơi chiến trường. Tôi nhớ đến những người đồng đội đã nằm lại nơi rừng sâu, nơi bờ sông, nơi chiến hào khói lửa. Họ đã không thể chứng kiến ngày này, nhưng chính họ là những người đã góp máu xương để xây đắp nên chiến thắng vĩ đại hôm nay. Trên bầu trời xanh thẳm, dường như có những linh hồn đang mỉm cười, đang bay lượn giữa niềm vui dân tộc.

Tôi bước ra sân dinh, ánh nắng chan hòa phủ khắp nơi. Cả thành phố như đang sống trong một giấc mơ huy hoàng. Những em bé chạy theo đoàn xe tăng, những bà mẹ lao ra đường ôm chầm lấy các anh bộ đội, những tiếng nhạc vang lên từ loa phát thanh, và đâu đó là những bản nhạc cách mạng khiến lòng tôi sôi sục. Chúng tôi không chỉ mang theo súng đạn, mà còn mang cả khát vọng hòa bình, sự cảm thông và bao dung của người lính Cụ Hồ.

Đêm hôm ấy, tôi không ngủ. Tôi ngồi bên thềm dinh, nhìn lên bầu trời Sài Gòn với muôn ngàn vì sao lấp lánh. Thành phố không còn tiếng súng, không còn rền vang bom đạn, mà thay vào đó là tiếng lòng an yên, tiếng hy vọng vang lên từ trái tim hàng triệu con người. Tôi thầm nghĩ: “Chiến tranh đã qua rồi! Tổ quốc mình sẽ bước vào một trang mới – trang sử của hòa bình, độc lập và phát triển”.

Trong tâm trí tôi, hình ảnh Bác Hồ hiện về rõ mồn một. Dù Người đã đi xa sáu năm trước ngày đất nước thống nhất, nhưng tinh thần và lý tưởng của Người vẫn luôn dẫn lối cho chúng tôi. Bác từng nói: “Ngày đó, dù phải hy sinh đến đâu, nhất định nhân dân ta sẽ hoàn toàn thắng lợi!” Và hôm nay, lời tiên tri ấy đã thành hiện thực.

Ngày đại thắng 30/4 không chỉ là thắng lợi quân sự – chính trị to lớn, mà còn là biểu tượng cho ý chí kiên cường, lòng yêu nước bất diệt và khát vọng sống mãnh liệt của dân tộc Việt Nam. Với tôi, là một người lính, đó là phần thưởng lớn nhất cho những tháng năm hành quân ròng rã, cho những đêm không ngủ nơi rừng sâu nước độc, cho những vết thương còn âm ỉ đau trên cơ thể. Nhưng trên hết, đó là phần thưởng cho niềm tin không bao giờ tắt.

Giờ đây, khi kể lại những kỷ niệm ấy, lòng tôi vẫn còn rung động. Tôi tự hào vì đã được là một phần của lịch sử, là người chiến sĩ góp phần nhỏ bé vào đại thắng của dân tộc. Dẫu mai này tóc có bạc, chân có yếu, tôi vẫn luôn giữ trong tim ngọn lửa ấy – ngọn lửa của ngày đại thắng, của tự do, của hòa bình, và của một Việt Nam thống nhất, trường tồn.