Một cơn bão lớn đang kéo đến làng Đồng Đen, một ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân núi, sát rừng sâu. Trong làng có căn nhà hoang, nơi đã bị bỏ trống hơn nửa thế kỷ. Người dân trong vùng đồn rằng, căn nhà từng là nơi ở của một bà lão già cô độc, nhưng sau một đêm giông bão, bà lão đột nhiên biến mất không một dấu vết. Kể từ đó, không ai dám bén mảng đến căn nhà, nhất là vào ban đêm. Đã nhiều lần người dân thấy bóng đen lẩn khuất trong những cửa sổ bụi bặm, cảm giác như có ai đó đứng nhìn chằm chằm ra ngoài. Những câu chuyện đồn đại dần trở thành huyền thoại về ngôi nhà ma ám.

Nam, một chàng trai trẻ trong làng, không tin vào những điều mê tín ấy. Dù mọi người khuyên can, anh vẫn quyết tâm khám phá sự thật để chứng minh rằng ngôi nhà chẳng có gì đáng sợ. "Chắc chỉ là chuột bọ hoặc những trò tưởng tượng thôi," anh nói với đám bạn và gia đình trước khi xách chiếc đèn pin và bước vào màn đêm âm u để đến căn nhà.

Khi Nam bước đến gần, ngôi nhà hiện ra với vẻ tàn tạ, mái ngói sập xệ, tường phủ đầy rêu xanh. Từng bước chân của anh như bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng bao trùm. Tiếng gió thổi qua khe cửa cọt kẹt, càng làm không khí thêm lạnh lẽo. Nam mở cửa và bước vào trong. Bên trong, căn nhà lạnh lẽo, không khí ẩm mốc. Anh bật đèn pin, quét qua từng góc tối om. Những đồ đạc cũ kỹ rải rác, phủ đầy bụi bặm. Nam mỉm cười nhẹ, tự nhủ rằng chẳng có gì đáng sợ cả.

Anh chợt phát hiện một tấm gương lớn nằm ở cuối căn phòng, trong ánh sáng nhạt nhoà của đèn pin, tấm gương phản chiếu hình ảnh của anh - một hình ảnh có chút run rẩy, lạ kỳ. Nam tiến lại gần để xem rõ hơn. Khi anh đến gần, bỗng một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, hình như có điều gì đó không ổn. Đôi mắt anh dán chặt vào gương, tim bắt đầu đập nhanh. Bỗng nhiên, trong gương, bóng của Nam bắt đầu thay đổi. Đôi mắt của bóng hình trong gương dần chuyển sang màu đen, sâu hoắm, như hai hố đen vô tận. Khuôn mặt của nó nhợt nhạt, gầy guộc, khác hoàn toàn với khuôn mặt của Nam.

Anh kinh hãi giật lùi, nhưng không dám quay lưng lại. Bóng hình trong gương, giờ đây không còn giống anh chút nào nữa, mà biến thành khuôn mặt của một bà lão với ánh nhìn sắc lạnh, như đang xuyên thấu vào tận tâm can anh. Cả căn phòng tối tăm bỗng vang lên những tiếng thì thầm kỳ lạ, như tiếng trò chuyện của ai đó, nhưng không rõ nguồn gốc.

Nam hoảng hốt, cố gắng quay người bỏ chạy. Nhưng khi anh quay lưng lại, căn phòng bỗng thay đổi, không gian như xoay chuyển. Anh thấy mình đang đứng giữa một hành lang dài, xung quanh là những bức tường phủ đầy vết bẩn và rêu phong. Hành lang kéo dài đến vô tận, cuối hành lang chỉ là bóng tối sâu thẳm.

Nam cố chạy, nhưng mỗi bước chân như nặng nề hơn, lôi kéo anh chìm sâu vào bóng tối. Những tiếng thì thầm càng lúc càng lớn, vang vọng khắp không gian. Trong ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, anh thấy trên tường xuất hiện những vết loang đỏ, giống như máu, chảy dài từ trên cao xuống. Tay anh run rẩy, bước chân dần chậm lại, nỗi sợ hãi bủa vây.

Rồi bất ngờ, từ trong bóng tối, bóng của bà lão xuất hiện, với đôi mắt đen ngòm nhìn thẳng vào anh. Bà ta không cử động, nhưng ánh mắt ấy như hút lấy anh, khiến anh không thể dời mắt. Bà từ từ nhấc tay, chỉ vào tấm gương cũ kỹ ở góc tường, nơi ánh sáng lờ mờ của đèn pin phản chiếu.

Nam chần chừ bước lại gần gương. Anh thấy mình trong gương, nhưng lại không hoàn toàn là chính mình. Khuôn mặt của Nam nhợt nhạt, đôi mắt dại đi, và gương mặt dần dần biến thành một khuôn mặt già nua, khô héo, giống hệt khuôn mặt của bà lão.

"Giờ con đã hiểu," giọng bà lão vang lên, như vọng từ cõi xa xăm, "Người đến rồi sẽ ở lại, như ta từng ở lại."

Bà lão dường như đang nhìn thấy trong mắt Nam nỗi khiếp đảm. Bà ta đưa tay lên gương, chậm rãi và nhẹ nhàng như mời gọi anh bước vào. Nam cảm thấy cơ thể mình dần dần bị hút vào tấm gương, như một lực hút vô hình. Cậu giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực đều vô vọng. Tấm gương như biến thành một màn nước đen ngòm, từ từ nuốt chửng hình ảnh của anh.

Trong giây phút cuối cùng, Nam chỉ kịp nhìn thấy chính mình trong tấm gương, khuôn mặt đã không còn là khuôn mặt của mình nữa. Đôi mắt đen vô hồn, nét mặt hốc hác, lạnh lùng. Cậu cố hét lên nhưng không thành tiếng. Hình ảnh của bà lão từ từ mờ dần trong tấm gương, biến mất vào bóng tối.

Sáng hôm sau, người làng thấy cửa căn nhà hoang lại hé mở. Không thấy bóng dáng Nam đâu, họ chỉ phát hiện một chiếc đèn pin cũ, nằm lăn lóc giữa sàn nhà bụi bặm. Và trong tấm gương phủ đầy bụi ở góc nhà, người ta thấy phản chiếu hình ảnh của một khuôn mặt gầy guộc, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm ra ngoài, lạnh lẽo và u tối. Kể từ đó, mỗi khi ai đi ngang qua, họ đều thấy đôi mắt đó dõi theo, như muốn nói điều gì mà không thành tiếng.