Thầy giáo bước vào lớp vào một buổi sáng đầy nắng. Trên tay thầy là một xấp giấy trắng tinh, còn trên gương mặt thầy là vẻ nghiêm nghị pha chút hi vọng. Thầy nói:
“Hôm nay, thầy giao cho các em một bài văn quan trọng. Hãy viết bằng trái tim mình nhé.”
Câu nói nhẹ như gió nhưng lại khiến cả lớp xôn xao, còn em thì trái tim đập mạnh như vừa tham gia một cuộc đua.

Chiều hôm đó, em mở sách vở ra với ý định viết thật xuất sắc. Nhưng mọi thứ không hề diễn ra dễ dàng như em tưởng. Ngòi bút nằm yên trên trang giấy trắng, còn đầu óc em thì rối tung như một mớ tơ vò. Em cố nghĩ, cố ghi, nhưng những ý tưởng cứ chạy trốn như những chú chim non lẩn sau tán lá. Em đẩy ghế ra sau, vò đầu, thở dài… và kết thúc buổi học bằng sự tuyệt vọng nhiều hơn là tiến bộ.

Ngày hôm sau, khi nhìn tờ lịch treo ở góc tường, em giật mình: Hạn nộp bài chỉ còn lại hai ngày!
Hoảng hốt, em lao vào bàn, viết như thể thời gian đang rượt đuổi mình. Nhưng càng viết thì tay càng run, còn mồ hôi lại chảy dài trên trán. Em đã cố gắng, nhưng câu chữ vẫn khô khan như những cành cây mùa đông. Từng tờ nháp bị vò nát và ném vào thùng rác, nằm chồng lên nhau như bằng chứng của một cuộc chiến đầy thất bại.

Rồi ngày thầy trả bài cũng đến. Khi thầy đặt tờ giấy trước mặt em, tim em như ngừng đập trong vài giây. Và khi nhìn xuống…
Con điểm thấp đỏ chót như một vết cứa vào lòng.
Em ngồi chết lặng. Tai ù đi. Mọi tiếng nói xung quanh đều trở nên xa xăm. Em cảm giác như cả thế gian thu nhỏ lại chỉ còn mình em và tờ giấy đáng sợ ấy. Buổi tối hôm đó, em gần như chẳng nói chuyện với ai. Suốt cả đêm, hình ảnh những dấu gạch đỏ cứ lởn vởn trong đầu.

Nhưng điều lạ kỳ là: chính nỗi buồn ấy lại đánh thức một ý chí mạnh mẽ trong em. Em không muốn bỏ cuộc.
Em muốn thay đổi.

Thế là em bắt đầu lại từ đầu. Em tìm đọc thêm sách, hỏi bạn bè, ghi lại từng ý nhỏ. Em tập viết mỗi ngày, dù chỉ một đoạn ngắn. Ban đầu em viết rất chậm, nhưng càng ngày câu chữ càng mềm mại hơn, ý tưởng cũng dần trôi chảy. Mỗi tối, em lại ngồi vào bàn học với sự quyết tâm đong đầy trong mắt. Em cảm nhận được rằng mình đang tiến bộ từng giờ.

Một tuần sau, thầy lại cho cả lớp viết bài. Lần này, em ngồi xuống với tâm thế khác. Không còn run sợ, không còn hoang mang. Em đặt bút và để cho những ý nghĩ chân thật nhất tuôn chảy. Những câu văn hiện ra mượt mà như dòng suối nhỏ len qua khe núi. Em viết bằng tất cả sự cố gắng của một người đã từng vấp ngã nhưng không chịu đầu hàng.

Ngày thầy trả bài lần thứ hai, lòng em hồi hộp nhưng cũng đầy hi vọng. Khi mở tờ giấy ra, em suýt bật khóc vì hạnh phúc.
Một điểm số thật đẹp — như ánh mặt trời sau cơn mưa.
Bên cạnh đó còn có lời nhận xét của thầy: “Bài viết tiến bộ vượt bậc. Cố gắng phát huy!”
Em mỉm cười, một nụ cười mà ngay cả trái tim cũng sáng lên.

Chiều hôm ấy, em cầm tờ bài về nhà, khoe với cha mẹ. Bố mẹ xoa đầu em, ánh mắt đầy tự hào. Và chính em cũng nhận ra rằng:
Điều làm em vui không chỉ là điểm số, mà là hành trình mà em đã vượt qua để có được nó.


Thông điệp gửi đến người đọc

Không có trang giấy nào mãi mãi trắng nếu ta dám bắt đầu viết.
Không có thất bại nào đáng sợ nếu ta biết đứng dậy từ chính nó.
Và không có ánh sáng nào đẹp bằng ánh sáng của sự cố gắng sau những ngày tự mình chiến đấu.