Một bài văn khác về cảnh đẹp của bầu trời khi có trăng lưỡi liềm: Trong đêm tối sâu thẳm, một ánh sáng dịu dàng và ấm áp đã chiếu sáng lên bầu trời. Mặt trăng lưỡi liềm, như một nụ cười của thiên nhiên, đã hiện lên trên nền trời xanh thẫm. Những ngôi sao xung quanh như những viên ngọc quý, lấp lánh và nhấp nháy trong không gian. Ánh trăng mềm mại và ấm áp, như một bàn tay mẹ ôm ấp và bảo vệ. Nó chiếu sáng xuống mặt đất, tạo nên những bóng tối và ánh sáng giao thoa, làm cho cảnh vật trở nên thơ mộng và huyền bí. Cánh đồng đầy sao bên dưới như một bức tranh sống động, với những ngôi sao trên bầu trời phản chiếu xuống mặt đất. Mọi thứ trở nên yên bình và tĩnh lặng, như thể thời gian đã dừng lại. Bầu trời đêm với mặt trăng lưỡi liềm và những ngôi sao lấp lánh là một cảnh đẹp tuyệt vời, một biểu tượng của sự hòa quyện giữa thiên nhiên và nghệ thuật. Đó là một cảnh đẹp mà chúng ta nên ngắm nhìn và cảm nhận, để từ đó tìm thấy sự yên bình và thư giãn trong cuộc sống.
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
![](/images/avt/0.png?1311)
a, Chủ ngữ: Huệ, bạn ấy.
Vị ngữ: học giỏi, luôn được bạn bè yêu mến.
b, Chủ ngữ: Mưa, mưa
Vị ngữ: rào rào trên sân gạch, đồm độp trên phên đá, đập bùm bùm vào lòng lá
![](/images/avt/0.png?1311)
![](/images/avt/0.png?1311)
Trong cuộc sống, có những con người chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng họ để lại trong ta một dấu ấn không thể nào quên. Có thể chỉ là một lần gặp gỡ, một hành động nhỏ bé nhưng cũng đủ để ta ghi nhớ mãi. Đối với em, người đó là một anh thanh niên chạy xe ba gác mà em tình cờ gặp vào một buổi chiều mưa tầm tã.
Hôm ấy, trời bỗng đổ mưa lớn khi em vừa tan học. Không mang theo áo mưa, em vội vã chạy đến mái hiên của một quán nhỏ ven đường để trú tạm. Gió thổi mạnh làm những giọt mưa hắt vào người em, lạnh buốt. Đường phố giờ tan tầm đông đúc nhưng ai cũng vội vã, ai cũng muốn nhanh chóng về nhà để tránh cơn mưa. Em đứng đó, co ro, lo lắng vì đoạn đường về nhà vẫn còn xa.
Giữa dòng xe cộ tấp nập, em nhìn thấy một chiếc xe ba gác chầm chậm đi qua. Người lái xe là một anh thanh niên chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cao lớn, nước da ngăm đen rám nắng. Anh mặc một bộ quần áo lao động đã sờn cũ, trên vai khoác tạm một chiếc khăn để che mưa nhưng gần như chẳng còn tác dụng. Đôi tay rắn chắc của anh cầm chặt tay lái, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước, gương mặt hiền lành ánh lên vẻ chịu thương chịu khó.
Bất chợt, anh dừng xe ngay trước mái hiên nơi em đang trú. Lấy từ trong bao tải ra một chiếc áo mưa cũ, anh chìa về phía em và nói với giọng chân thành:
— Em mặc tạm vào đi, trời mưa thế này dễ cảm lắm!
Em ngập ngừng, không dám nhận vì sợ làm phiền anh. Như hiểu được suy nghĩ ấy, anh cười xua tay:
— Anh còn phải chở hàng, mặc vào cũng bất tiện lắm. Em cứ cầm đi, đừng ngại gì cả!
Dứt lời, anh vội vã leo lên xe, tiếp tục hành trình dưới cơn mưa xối xả. Em đứng đó, nhìn theo bóng dáng anh dần khuất xa giữa dòng xe cộ, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Một người xa lạ, không quen biết, vậy mà sẵn sàng chia sẻ với em chiếc áo mưa duy nhất của mình.
Cơn mưa hôm ấy lạnh lẽo nhưng lòng em lại thấy ấm áp lạ thường. Chiếc áo mưa cũ không chỉ giúp em tránh khỏi ướt mà còn để lại một bài học quý giá về lòng tốt và sự sẻ chia giữa những con người xa lạ. Dù chỉ gặp anh một lần, nhưng hình ảnh chàng thanh niên chạy xe ba gác với nụ cười chân chất ấy sẽ mãi in sâu trong tâm trí em, nhắc nhở em rằng trong cuộc sống này, luôn tồn tại những con người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ nhau dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
![](/images/avt/0.png?1311)
Người xưa có câu “Lương y như từ mẫu”. Một bác sĩ tài giỏi còn phải có tấm lòng như người mẹ hiền. Em thật may mắn khi được lớn lên trong vòng tay yêu thương của vị bác sĩ như thế. Bác sĩ ấy, trùng hợp lại chính là mẹ yêu của em.
Mẹ em khoác chiếc áo blue trắng tinh khôi đã hơn mười năm nay. Từ ngày tốt nghiệp trường trung cấp y năm hai mươi lăm tuổi đến nay, mẹ đã bước sang tuổi ba mươi sáu. Trong ký ức tuổi thơ của em và trong cuộc sống thường ngày, mẹ giống như một thiên thần áo trắng với khuôn mặt trái xoan thanh tú, dễ gần. Sống mũi cao ngay thắng. Đôi mắt đằng sau cặp kính cận nhẹ đen lấy, sáng suốt mà cũng chan chứa tình yêu, tình yêu dành cho gia đình và cho những người mẹ chăm sóc. Đôi môi mẹ luôn nở nụ cười ấm áp. Mái tóc đen và dài thường được cột lên gọn gàng sau lưng. Dáng người thanh mảnh, cao gầy của mẹ được bọc trong chiếc áo blue trắng – chiếc áo tượng trưng cho người bác sĩ. Trước ngực áo là bảng tên nho nhỏ, xinh xinh ghi đầy đủ họ tên của mẹ cùng chức danh bác sĩ mà em vô cùng tự hào.
Mẹ em là bác sĩ khoa sản và mẹ chưa bao giờ ngừng yêu công việc của mình. Đã có lần em tò mò hỏi mẹ tại sao mẹ lại chọn trở thành bác sĩ khoa sản. Ánh mắt mẹ nhìn về phía xa xa, thoáng hiện lên một thứ ánh sáng hạnh phúc giản đơn, giọng mẹ trầm ấm: “Năm 13 tuổi, mẹ vô tình giúp đỡ một bà đỡ trong xóm đỡ đẻ cho một bà mẹ sinh non vì trượt ngã. Khoảnh khắc đón một đứa trẻ đỏ hỏn vào tay, nghe tiếng khóc của nó chào cuộc sống này, mẹ cảm thấy rất kỳ diệu”. Và sau này mẹ nuôi ước mơ trở thành bác sĩ như thế. Hơn mười năm qua, biết bao sinh linh bé nhỏ đã qua bàn tay gầy gầy, thoang thoảng mùi thuốc sát trùng để đến với thế gian này. Có nhiều đứa bé còn được bố mẹ đưa tới nhà thăm hỏi mẹ em khi chúng lớn hơn một chút.
Vì yêu cầu công việc nên mẹ rất bận rộn, ca trực ở bệnh viện cứ dồn dập không thôi. Có những hôm, mẹ trực đến tận 3 giờ sáng, chợp mắt được một lát, điện thoại báo có ca mổ lại vội vàng đi ngay. Nhưng mẹ chưa bao giờ quên quan tâm, lo lắng cho gia đình em. Mỗi lần em ốm, mẹ mất ăn mất ngủ chăm sóc, cộng thêm việc bệnh viện khiến mẹ mệt mỏi vô cùng. Nhiều lần tỉnh táo sau cơn sốt mê man, em đau lòng nhìn vào đôi mắt đầy quầng thâm của mẹ. Mẹ hiểu và yêu thương những đứa trẻ hơn bao giờ hết, có lẽ cũng vì tình cảm đặc biệt ở một nữ bác sĩ khoa sản và tình yêu vô bờ bến mẹ dành cho chúng em mà mẹ luôn bao dung cho mọi lỗi lầm mà chị em em gây ra.
Mẹ là người đồng hành bên em từng bước đi, từng ngày trưởng thành. Dù không thể ngày ngày túc trực kề bên, nhưng tình cảm của mẹ luôn chân thành, sâu sắc hơn bao giờ hết. Mẹ đã dạy cho em rất nhiều bài học làm người, rất nhiều câu chuyện cảm động về những sinh mệnh bé nhỏ mà kiên cường. Mẹ truyền cho em tình yêu thương đồng loại và động lực theo đuổi ước mơ của mình.
Mẹ đã trở thành tượng đài yêu thương bất tử trong trái tim em. Dẫu nhiều ngày đi sớm về khuya, dẫu nhiều đêm không được ôm trong vòng tay mẹ, em vẫn yêu và tự hào về mẹ của mình. Mẹ chính là món quà vô giá mà cuộc đời đem đến cho em. Em sẽ luôn cố gắng để không phụ tình yêu, niềm tin của mẹ.
![](/images/avt/0.png?1311)
tiếng nhạc/ gợi màu hoa phượng đỏ rực,/ nắng /sáng trắng,/bầu
CN VN CN VN
trời/ xanh mênh mông.
CN. VN