K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

16 giờ trước (22:16)

Bạn không được nhắn linh tinh nhé!

8 giờ trước (6:03)

Olm chào em, chào mừng em đã gia nhập cộng đồng tri thức hàng đầu Việt Nam. Cảm ơn em đã tin tưởng, lưa chọn và đồng hành cùng hệ thống giáo dục hàng đầu Việt Nam.

Chúc em học tập hiệu quả và có những giây phút giao lưu vui vẻ cùng cộng đồng tri thức Olm, em nhé.

18 giờ trước (20:30)

giúp tôi


18 giờ trước (19:50)

dễ thì trả lời đi

Chiều buông trên những tán cây, phủ xuống thế gian một màu vàng nhạt. An lặng lẽ nhìn bầu trời trải dài một sắc tím nhạt, những áng mây lững lờ trôi như những giấc mộng còn dang dở. Gió thổi qua cánh đồng rộng lớn, cuốn theo hương cỏ dại và thoảng mùi hoa bưởi phảng phất trên mái tóc Yến. Cô ngồi đó, giữa những bông hoa mẫu đơn đỏ rực, đôi mắt khép hờ như thể đang ngủ,...
Đọc tiếp

Chiều buông trên những tán cây, phủ xuống thế gian một màu vàng nhạt.

An lặng lẽ nhìn bầu trời trải dài một sắc tím nhạt, những áng mây lững lờ trôi như những giấc mộng còn dang dở. Gió thổi qua cánh đồng rộng lớn, cuốn theo hương cỏ dại và thoảng mùi hoa bưởi phảng phất trên mái tóc Yến. Cô ngồi đó, giữa những bông hoa mẫu đơn đỏ rực, đôi mắt khép hờ như thể đang ngủ, nhưng hàng mi vẫn khẽ rung, như đang lắng nghe thế giới xung quanh—hoặc đang lắng nghe chính lòng mình.

An ngồi bên cạnh cô, đôi tay bất giác bứt từng cọng cỏ non. Trước mặt cậu, dòng suối trong veo chảy róc rách, phản chiếu ánh chiều tà thành những mảnh vỡ lấp lánh. Xa xa, tiếng diều sáo vi vu hòa vào không gian, gợi lên một nỗi nhớ mơ hồ, xa xăm.

“Yến.”

Cô không đáp ngay, chỉ khẽ trở mình, ánh hoàng hôn như vẽ lên gương mặt cô một gam màu trầm lặng.

“Ừ?”

An nhìn cô, đôi mắt cậu chất chứa điều gì đó không rõ ràng, như mặt hồ phẳng lặng nhưng sâu thẳm.

“Nếu có thể quay lại… cậu có muốn không?” Yến im lặng, mãi lâu sau mới bật cười, giọng cười nhẹ như gió thoảng.

“Quay lại đâu?”

“Quay về những ngày cũ. Những ngày bé bọn mình còn ngây ngô, không cần lo nghĩ, không cần… trốn tránh nhau.”

Yến mở mắt, nhìn lên bầu trời đang dần chuyển tối. Lúc này, giữa họ chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên—tiếng suối róc rách, tiếng gió len lỏi qua từng tán lá, và đâu đó vang vọng tiếng sáo diều vi vu trong không gian.

“An à.” Giọng cô nhẹ như hơi thở. “Tớ đã từng mong muốn như thế. Nhưng có những thứ… dù cậu có quay lại bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn không thể như ban đầu được.”

An cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng chút gì đó xót xa.

“Vậy bọn mình cứ như thế này thôi, được không?” Cậu nói khẽ. “Không cần gọi tên, không cần suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần… ở bên nhau.”

Yến quay sang nhìn cậu, ánh mắt cô phản chiếu ánh hoàng hôn chập chờn, đượm buồn nhưng đẹp đến nao lòng. Một cơn gió thoảng qua, cậu khẽ đưa tay nhặt một bông hoa vừa rơi xuống, nhẹ nhàng gắn nó lên mái tóc cô.

“Tại sao lại là hoa bưởi?” Cô hỏi.

An nhìn cô, môi cong lên một nụ cười dịu dàng.

“Bởi vì hoa bưởi có mùi hương rất nhẹ,” cậu nói. “Nhưng một khi đã ngửi thấy rồi, cậu sẽ không thể nào quên được.”

Yến không nói gì, chỉ cúi đầu, khẽ chạm vào cánh hoa trên tóc mình. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp lại vừa mong manh.

“An này.”

“Hửm?”

“Nếu như… có một ngày, cậu không còn thích tớ nữa thì sao?”

An giật mình, ngước nhìn cô. Đôi mắt Yến phản chiếu ánh hoàng hôn, sáng rực nhưng cũng phảng phất chút gì đó xa xăm, như thể cô đã nghĩ đến câu hỏi này từ rất lâu rồi.

Cậu im lặng một lúc, rồi khẽ cười.

“Nếu có một ngày như vậy, thì chắc là… ngày đó sẽ không bao giờ đến.”

Yến chớp mắt, hơi quay đi, giấu đi đôi má ửng hồng dưới ánh chiều tà.

Xa xa, mặt trời đã khuất dần sau rặng núi, để lại trên nền trời một màu tím thẫm, sâu thẳm như lòng người.

Họ vẫn đứng đó, giữa đất trời bao la, nhưng chẳng ai biết phải nói điều gì. Vì có những cảm xúc, chẳng thể gọi tên, chẳng thể diễn đạt thành lời—chỉ có thể cảm nhận bằng cả trái tim, rồi lặng lẽ giấu vào một góc sâu trong tâm hồn.


Tập 5 nhé , Hbth và em bé pam xinh iu cảm ơn các bạn

5
VN
vh ng
CTVHS
22 giờ trước (16:31)

=) Hbth làm nheieuf z

VN
vh ng
CTVHS
22 giờ trước (16:32)

mà mik nghĩ ko nên đang wnhuw này đâu bạn


6 tháng 2

tk

Truyện ngụ ngôn chắc chẳng còn xa lạ với chúng ta nữa và câu chuyện “Rùa và thỏ” của La-Phông-Ten cũng vậy. Câu chuyện không chỉ là để giải trí mà còn là bài học sâu sắc. Bài học ấy được gửi gắm và thể hiện qua hai nhân vật: rùa và thỏ.

Truyện kể rằng, ở rừng sâu kia có con Thỏ huênh hoang, nó cho rằng nó là người chạy nhanh nhất ở đây mà chẳng thèm để ai vào mắt. Thỏ đã chê bai, coi thường Rùa là kẻ chậm chạp, dù có cố gắng cả đời cũng chẳng thể nào nhanh lên được. Nghe vậy, Rùa tức giận và thách Thỏ thi chạy với mình. Kiêu ngạo nắm chắc phần thắng, Thỏ ta nhận lời. Thỏ chạy nhanh nên chỉ một lát đã bỏ lại Rùa ở phía xa. Nhưng Thỏ nghĩ rằng: mình chạy nhanh như thế, Rùa còn lâu mới đuổi kịp chứ đừng nói là thắng. Nên ta làm một giấc đã. Hết đuổi bướm bắt hoa, rồi ngủ một giấc Thỏ đã bỏ quên Rùa. Rùa biết mình chậm chạp nhưng vẫn chẳng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục chạy. Do ngủ quên nên khi Thỏ giật mình tỉnh giấc thì Rùa đã về đích từ lúc nào. Dù không cam lòng nhưng thắng bại đã rõ Thỏ đành phải nhận thua.

Thỏ và Rùa là đại diện cho hai loại người trong xã hội.

Thỏ là kẻ có tài nhưng lại huênh hoang, hống hách coi trời bằng vung để rồi phải lãnh một bài học đắt giá. Ỷ vào việc mình được trời phú cho đôi chân nhanh nhạy, hoạt bát Thỏ lên mặt coi thường những người khác, nghĩ rằng mình là nhất. Đến đây, ta bỗng nhớ đến chú Dế Mèn hống hách của Tô Hoài, kẻ cũng từng nghĩ mình “ đứng đầu thiên hạ”. Và ở thực tế những người tự phụ này có rất nhiều. Họ cho rằng mình tài năng, mình xuất sắc mà xem thường sự cố gắng và nỗ lực của người khác. Nhưng họ đâu biết ở ngoài kia giỏi hơn họ có biết bao người, núi này cao ắt có núi khác cao hơn. Và chẳng cần ngọn núi nào cao hơn thì họ cũng đã thua trên con đường thành công rồi. Vì sao ư? Vậy thì hãy đến với nhân vật Rùa. Rùa là đại diện cho những người tuy không xuất chúng nhưng lại kiên trì, luôn nỗ lực và không bao giờ bỏ cuộc. Ông cha ta đã có câu “ cần cù bù thông minh” và Rùa là người như thế. Biết mình chẳng thông minh bằng nhưng luôn nỗ lực, luôn kiên định với mục đích đề ra và luôn học hỏi tiếp thu. Chẳng như Thỏ, ỷ mình có tí tài năng thì kênh kiêu coi thường tự phụ, cho rằng mình đã quá hoàn hảo và chẳng cần phải vội vì chẳng ai đuổi kịp mình. Đó quả là một suy nghĩ ngu ngốc, cũng bởi cái suy nghĩ đó mà Thỏ đã thảm bại dưới tay người mà mình từng cười vào mặt.

Qua hai nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm đến độc giả một thông điệp vô cùng sâu sắc: hãy luôn khiêm tốn và luôn rèn luyện trau dồi kiến thức. Đặc biệt là đừng bao giờ tự phụ, tự mãn với những điều mình đã.

Mong rằng từ hai nhân vật trên, chúng ta, đặc biệt là các bạn học sinh sẽ rút ra cho mình bài học ý nghĩa. Hãy luôn học tập không ngừng vì điểm số hôm nay không phải là mãi mãi.

“Trong khu rừng nọ, có một chú Thỏ con thông minh sống cùng mẹ. Ngày ngày, Thỏ con thường tung tăng chạy ra bờ sông uống nước. Trước khi đi, bao giờ thỏ mẹ cũng nhắc: – Con phải cẩn thận nhé vì Cáo cũng hay ra sông dạo chơi lắm đấy! Một ngày nọ, vừa mới cúi xuống uống no bụng nước, Thỏ con ngẩng đầu lên bất ngờ thấy Cáo đang đứng gần mình và tỏ ra thân thiện: – Chào Thỏ...
Đọc tiếp

“Trong khu rừng nọ, có một chú Thỏ con thông minh sống cùng mẹ. Ngày ngày, Thỏ con thường tung tăng chạy ra bờ sông uống nước. Trước khi đi, bao giờ thỏ mẹ cũng nhắc: – Con phải cẩn thận nhé vì Cáo cũng hay ra sông dạo chơi lắm đấy! Một ngày nọ, vừa mới cúi xuống uống no bụng nước, Thỏ con ngẩng đầu lên bất ngờ thấy Cáo đang đứng gần mình và tỏ ra thân thiện: – Chào Thỏ con, lên lưng anh cõng vào rừng hái nấm và hoa nào! Thỏ con chần chừ nhìn Cáo. Chợt nhớ lời mẹ dặn, Thỏ con nhanh trí giả vờ hào hứng đáp lời: – Ôi thế thì thích quá anh Cáo ơi, chờ em về nhà lấy mũ đội che nắng đã nhé! Nói rồi Thỏ con nhanh nhẹn chạy ù về nhà. Thỏ con kể lại câu chuyện gặp Cáo cho mẹ nghe.Trong lúc ấy, ở ngoài bờ sông, con Cáo gian ác và ngờ nghệch cứ đứng chờ mãi, chờ mãi mà không thấy Thỏ con trở lại. Cuối cùng, khi ông mặt trời đã đi ngủ, nó không thể chờ được nữa nên đành ôm cái bụng đói meo lủi thủi đi về rừng”. (https://cotich.vn) a. Hãy cho biết nội dung và đặt nhan đề cho câu chuyện trên. b. Biện pháp tu từ nào được sử dụng trong câu: “Chào Thỏ con, lên lưng anh cõng vào rừng hái nấm và hoa nào!” c. Qua nhân vật chú Thỏ trong truyện, em rút ra được bài học gì cho bản thân? Viết vài câu văn nêu suy nghĩ của em. (3-4 câu)

1
7 tháng 2

a. Câu chuyện kể về một chú Thỏ con thông minh sống cùng mẹ trong rừng. Mỗi lần ra bờ sông uống nước, mẹ luôn nhắc nhở Thỏ con phải cẩn thận vì Cáo cũng hay đến đó. Một hôm, khi đang uống nước, Thỏ con gặp Cáo và đã nhanh trí lừa Cáo bằng cách giả vờ muốn theo Cáo vào rừng rồi chạy về nhà. Cáo đứng đợi mãi mà không thấy Thỏ con quay lại, cuối cùng đành bỏ đi trong đói khổ. Nhan đề: Chú Thỏ thông minh và Cáo gian. b. Biện pháp tu từ trong câu: “Chào Thỏ con, lên lưng anh cõng vào rừng hái nấm và hoa nào!” là hoán dụ. c. Qua câu chuyện trên, em học được rằng trong cuộc sống chúng ta phải luôn tỉnh táo và cẩn thận. Thỏ con không để bản thân bị lừa mà khéo léo xử lý tình huống, điều này dạy em rằng khi gặp khó khăn cần bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo trước khi hành động. Chúng ta không nên vội vàng mà cần phải suy xét, tránh để mình rơi vào tình huống nguy hiểm.

8 tháng 2

Đừng bao giờ coi thường sức mạnh của sự kiên trì! Dù bạn không nhanh nhẹn như người khác, nhưng chỉ cần từng bước bền bỉ tiến lên, bạn sẽ đạt được mục tiêu của mình. Hãy nhớ rằng, chiến thắng không thuộc về kẻ xuất phát nhanh nhất, mà thuộc về người không bao giờ bỏ cuộc!

7 tháng 2

Bây giờ bạn thay đổi thành nhân vật rùa đi, đây là bài văn:

Tôi là một chú rùa chậm chạp. Nhưng vào một ngày nọ, tôi đã thắng trong cuộc thi chạy cùng với người chạy nhanh nhất trong khu rừng chình là thỏ. Câu chuyện diễn ra như sau: Vào một ngày nọ, chú thỏ kiêu ngạo nói với mọi người rằng :"Tôi là người chạy nhanh nhất trong khu vườn này. Có ai muốn chạy thi với tôi để chứng minh lời nói của tôi rất đúng không." Đúng lúc đó tôi đi ngang qua, nghe được những lời hống hách của thỏ tôi bực mình và nói tôi muốn thi với chú. Thỏ cười ngạo tôi và nói: " Ấy ấy tôi không muốn thi với bác đâu. Sợ bác thua, bác buồn, mọi người lại nói tôi thế này thế nọ". Có gì đâu chứ. Chúng ta cứ thi thử xem ai thắng ai bại. Tôi biết tôi sẽ thua nhưng tôi không chịu được sự kiêu ngạo của thỏ. Rồi cuộc thi bắt đầu. tôi chỉ có chạy được mấy bước mà thỏ đã chạy được nửa quãng đường. Thỏ chạy một lúc, rồi chú thấy một cái cây to. Chú nghĩ: "Mình cứ ngồi nghỉ ở đây một lúc rồi chạy tiếp. Có khi đến lúc đó rùa mới chạy chưa được nửa quãng đường". Vì mệt quá, thỏ vừa nằm xuống gốc cây đã ngủ thiếp đi luôn. Cho đến khi tôi dã chạy gần đến đích thì thỏ mới thức dậy. Thỏ giật mình khi thấy tôi đã về gần đến đích. Chú đứng dậy và cố gắng chạy thật nhanh để đuổi kịp tôi. Nhưng không, cuối cùng tôi đã về đến đích. Tôi đã thắng cuộc rồi, tôi rất vui vẻ. Mọi người tung hô tôi và đồng thanh nói: Rùa vô địch! Rùa vô địch! Nhờ sự kiên trì của mình mà tôi đã thắng thỏ. Còn thỏ thì đã nhận được một bài học nhớ đời. thỏ đã hiểu rằng cái gì cũng phải cần sự kiên trì mới thành công. nếu chủ quan bạn sẽ không thể thành công được.