K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Chap 2 :Những ngày sau đám tang, Haryko sống trong một cơn mê kéo dài. Cô không nhớ mình đã ăn gì, đã ngủ hay chưa. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, như một lớp sương phủ kín tâm trí. Căn nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Không còn tiếng bước chân của bố mỗi sáng, không còn tiếng cười khẽ mỗi khi ông đọc một câu chuyện thú vị. Chỉ có sự im lặng kéo dài, dai dẳng như một bản nhạc...
Đọc tiếp

Chap 2 :Những ngày sau đám tang, Haryko sống trong một cơn mê kéo dài. Cô không nhớ mình đã ăn gì, đã ngủ hay chưa. Mọi thứ đều nhòe nhoẹt, như một lớp sương phủ kín tâm trí. Căn nhà trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Không còn tiếng bước chân của bố mỗi sáng, không còn tiếng cười khẽ mỗi khi ông đọc một câu chuyện thú vị. Chỉ có sự im lặng kéo dài, dai dẳng như một bản nhạc không hồi kết. Haryko bắt đầu thu dọn đồ đạc của bố. Những chiếc áo sơ mi cũ, những cuốn sổ ghi chép với nét chữ ngay ngắn. Mỗi món đồ đều mang theo một phần ký ức, và mỗi lần chạm vào, cô như thấy ông vẫn còn ở đây. Nhưng rồi thực tại lại quật ngã cô – ông đã đi thật rồi, và chẳng có gì có thể thay đổi được điều đó. Đêm xuống, cô lại mơ. Trong giấc mơ, bố đứng trên bãi biển, sóng vỗ nhẹ quanh chân. Ông không nói gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt hiền từ. Cô muốn chạy đến, muốn chạm vào ông, nhưng mỗi lần cô tiến tới, ông lại càng lùi xa hơn, cho đến khi bóng dáng ấy tan vào chân trời. Haryko giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cô ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ. Ánh triêu dương đã rọi xuống nhân gian, nhưng lòng cô vẫn chìm trong bóng đêm không lối thoát.

0
Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự...
Đọc tiếp

Chap 4 : Tiếng vọng từ nơi xa Có những ngày, Haryko cảm thấy thế giới vẫn ổn, dù mọi thứ không còn như trước. Những ngày mà cô có thể rời giường, làm những công việc thường nhật, uống một tách trà, lặng lẽ nhìn biển mà không cảm thấy quá nặng nề. Nhưng cũng có những ngày, chỉ cần một cơn gió thổi qua, một tia nắng hắt lên sàn gỗ, hay một tiếng bước chân vọng lại trong sự yên tĩnh của căn nhà, lòng cô lại cuộn lên một cơn sóng không thể gọi tên. Cô biết mình không thực sự ổn. Từ lúc trở về đây, cô vẫn giữ nguyên nhịp sống cũ. Mỗi sáng thức dậy, cô mở cửa sổ để gió biển tràn vào. Cô quét dọn từng ngóc ngách trong căn nhà, lau chùi những món đồ cũ của bố, nhưng lại không dám động vào những thứ có thể khơi lại ký ức. Cô đọc những cuốn sách còn sót lại trên giá, dù không thực sự tập trung vào từng trang giấy. Cô bước dọc theo bờ biển vào mỗi buổi chiều, để cát ấm dưới chân và sóng nước chạm vào da thịt. Mọi thứ trông có vẻ bình thường. Nhưng cô biết rõ, đằng sau lớp vỏ ấy, có những thứ không thể chạm vào mà không khiến cô đau đớn. Chiều hôm ấy, khi đang sắp xếp lại tủ sách, Haryko vô tình tìm thấy một quyển sổ bọc da cũ. Cô nhận ra nó ngay từ lần đầu tiên chạm vào—đây là sổ tay của bố. Cô mở nó ra, những trang giấy đã ngả vàng, những dòng chữ ngay ngắn, đều đặn, mang theo hơi thở của một thời đã xa. "Haryko rất thích vẽ biển. Nó nói rằng sóng giống như những dải lụa bạc và muốn một ngày nào đó sẽ vẽ lại tất cả. Tôi nghĩ bức tranh ấy sẽ rất đẹp." Haryko dừng lại. Cô không nhớ lần cuối mình cầm bút vẽ là khi nào. Cô tiếp tục lật giở. Những trang giấy vẫn còn lưu giữ những khoảnh khắc rất nhỏ mà cô chưa từng nghĩ rằng bố lại nhớ đến. "Hôm nay con bé hỏi tôi rằng, nếu mất đi một ai đó, thì người ta sẽ cảm thấy thế nào. Tôi đã không biết phải trả lời sao. Bởi vì khi ấy, tôi chưa từng mất ai cả." Bố đã từng viết những dòng này từ khi nào? Hơi thở của cô trở nên khó khăn hơn. Đôi tay run run khép lại quyển sổ, như thể nếu đọc thêm nữa, cô sẽ lạc vào một vùng ký ức không có lối ra. Cô nhớ đến những ngày thơ bé, khi cô ngồi trên bãi cát cùng bố, nhìn những cánh chim lượn trên nền trời cam sẫm. Khi ấy, biển không phải là nơi khiến cô thấy cô đơn như bây giờ. Khi ấy, cô chưa hiểu mất mát là gì. Có một lần, cô hỏi bố: "Bố ơi, nếu một ngày nào đó con không còn ở đây, bố có nhớ con không?" Bố bật cười, xoa đầu cô, đáp lại bằng một giọng chắc nịch: "Sao con lại hỏi vậy? Dù con có đi đâu, bố vẫn sẽ nhớ con mà." Lúc đó, cô chỉ cười, không suy nghĩ quá nhiều về câu trả lời. Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra, nhớ một người không đồng nghĩa với việc có thể gặp lại họ. Nước mắt rơi xuống trang giấy cũ. Cô vội lau đi, như thể sợ mình sẽ làm mờ đi những nét chữ của bố. Cô đứng dậy, bước ra ngoài hiên nhà. Bầu trời đã sẫm màu, những vì sao nhỏ xíu lấp lánh như thể đang thì thầm với nhau bằng ánh sáng mong manh. Gió biển thổi qua, mang theo mùi mặn của muối và chút hơi lạnh phảng phất. Haryko siết chặt tay, lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Cô từng nghĩ rằng thời gian sẽ làm dịu đi tất cả, rằng nỗi đau sẽ như cát bị sóng biển cuốn đi, chỉ để lại những đường vân mờ nhạt trên bãi cát. Nhưng không. Thời gian chỉ khiến cô quen với sự vắng mặt của bố, chứ không làm mất đi sự trống trải trong lòng. Cô ngồi xuống bậc thềm, nhìn xa xăm vào bóng đêm phía trước. Một con mèo hoang lặng lẽ lướt qua sân, đôi mắt nó sáng lên trong màn đêm rồi biến mất vào khoảng tối. Cô chậm rãi nhắm mắt. Tiếng sóng vẫn vỗ, đều đặn như nhịp tim của một thực thể khổng lồ nào đó, không hề bị ảnh hưởng bởi những mất mát nhỏ bé của con người. Bên trong căn nhà, chiếc đồng hồ cũ vẫn tích tắc từng nhịp một, như thể đếm từng khoảnh khắc cô đang sống. Haryko không mong đợi một điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra. Cô chỉ mong rằng, một ngày nào đó, sự trống trải trong lòng sẽ nhẹ bớt đi. Dù chỉ một chút thôi cũng được.

0
I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4 điểm) Đọc văn bản sau:           Bến đò ngày mưa Tre rũ rợi ven bờ chen ướt át Chuối bơ phờ đầu bến đứng dầm mưa. Và dầm mưa dòng sông trôi rào rạt, Mặc con thuyền cắm lại đậu trơ vơ.  Trên bến vắng, đắm mình trong lạnh lẽo Vài quán hàng không khách đứng xo ro. Một bác lái ghé buồm vào hút điếu, Mặc bà hàng sù sụ sặc hơi, ho. Ngoài đường lội...
Đọc tiếp

I. PHẦN ĐỌC HIỂU (4 điểm)

Đọc văn bản sau:

          Bến đò ngày mưa

Tre rũ rợi ven bờ chen ướt át
Chuối bơ phờ đầu bến đứng dầm mưa.
Và dầm mưa dòng sông trôi rào rạt,
Mặc con thuyền cắm lại đậu trơ vơ. 

Trên bến vắng, đắm mình trong lạnh lẽo
Vài quán hàng không khách đứng xo ro.
Một bác lái ghé buồm vào hút điếu,
Mặc bà hàng sù sụ sặc hơi, ho.

Ngoài đường lội họa hoằn người đến chợ
Thúng đội đầu như đội cả trời mưa.
Và họa hoằn một con thuyền ghé chở,
Rồi âm thầm bến lại lặng trong mưa.

               (Trích Thi nhân Việt Nam, Hoài Thanh - Hoài Chân, NXB Văn học, 2000, tr.192 - 193)

Thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5 (trình bày ngắn gọn):

Câu 1. Xác định thể thơ của bài thơ trên.

Câu 2. Đề tài của bài thơ này là gì?

Câu 3. Phân tích tác dụng của một biện pháp tu từ mà em thấy ấn tượng trong bài thơ.

Câu 4. Bức tranh bến đò ngày mưa được tác giả miêu tả qua những hình ảnh nào? Những hình ảnh đó gợi cho em cảm nhận gì?

Câu 5. Qua bức tranh bến đò ngày mưa, bài thơ đã gợi lên tâm trạng, cảm xúc như thế nào?

0