Một ngày đẹp trời. Mẹ tôi đã nhờ tôi nhổ cỏ, quét và vệ sinh bên sau nhà, dù không muốn tôi vẫn phải tuân theo lời mẹ đi ra ngoài sân, tôi vừa than thở cực nhọc vừa nhổ cổ. Khi nhổ cỏ xong tôi tiếp tục quét sân nhà, việc quét sân có đỡ hơn so với việc nhổ cỏ ý nhỉ? Quét khắp sân nhà xong tôi ngồi nghỉ ngơi trên ghế được đặt bên tường nhà, tôi ngồi và hóng gió mát thổi vào, nhìn vào phía tủ để đồ mà bố tôi đã để đó rất lâu để cất những thứ không cần dùng tới thì tôi nhận ra bên sau tủ tôi chưa quét và dọn dẹp. Mặc dù lúc đó tôi cũng đã rất mệt rồi, không muốn làm thêm một công việc nào nữa nhưng tôi vẫn phải cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ tôi giao cho. Thế là tôi cầm chổi ra quét phía sau tủ. Bỗng dưng, Tôi tìm thấy một quả cầu gì đó ở sau tủ khi đang quét, tiến gần hơn - một quả trứng khủng long ở sân nhà của tôi! Tôi tìm thấy một quả trứng lớn và không thể tưởng tượng nằm trên sân sau nhà mình. Tôi ngạc nhiên và ngần ngừ nhìn quả trứng kỳ lạ này. Dường như nó xuất hiện từ đâu không rõ và bất ngờ nó lại nằm ở nhà của tôi. Quả trứng có vỏ sần sùi, màu sắc đa dạng như vẻ đẹp của đất sét khô kết hợp với ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Tôi nhận ra rằng nó không giống bất kỳ loại trứng nào mà tôi từng thấy. Nó lớn như loại trứng đà điểu mà đã từng coi trên tivi.

Cảm giác tôi bây giờ là kết hợp giữa ái ngại, hứng thú và sợ hãi. Nhưng lòng tò mò của tôi thúc đẩy tôi đi sắm các dụng cụ cần thiết và tìm hiểu thêm. Một dấu hiệu quan trọng là tôi nghe thấy tiếng đập nhẹ từ bên trong. Liệu rằng một sinh vật có thể đang phát triển bên trong đó? Thế là tôi đưa ra một quyết định táo bạo là tôi sẽ lén lút không nói với bố mẹ và quyết định nuôi chúng! Tôi bí mật vào nhà mang quả trứng vào phòng ngủ của tôi và tôi dự định lấy chăn để ấp chúng, nhưng tôi chưa kịp làm gì thì thấy một mảnh nhỏ của trứng đã vỡ ra - vậy là trứng sắp nở ra rồi, nhưng tôi tự hỏi liệu đây có đúng là quả trứng khủng long mà tôi đang nghĩ tới, có khi đó là trứng đà điểu hay một loài nào khác? Từ cái vỏ to lớn, một con khủng long nhỏ mà đáng yêu chui ra. Đó là một trải nghiệm kỳ diệu, đưa tôi trở về thời tiền sử, nơi mà con người và khủng long có thể hòa mình với nhau.

Chắc chắn một tình bạn giữa con người và khủng long sẽ không dễ dàng. Những ngày đầu tiên, tôi phải dấn thân vào việc tìm hiểu về chủng loại khủng long mới kỳ lạ này. Tìm ra rằng nó thuộc loại herbivore, tôi nhanh chóng bắt đầu nuôi nó bằng các loại thực vật và trái cây từ khu vườn của tôi. Vào ngày hôm sau khi bố mẹ dọn dẹp phòng của tôi thì phát hiện được con khủng long mà tôi cố nuôi nó. Bố mẹ liền sợ hãi, tôi liền chạy vào phòng và biết rằng bố mẹ đã phát hiện ra chúng trong phòng của tôi, tôi cố gắng giải thích với bố mẹ của tôi để họ chấp nhận cho tôi nuôi con khủng long này và đã nhận được sự đồng ý. Ngày nào tôi đi học về tôi cũng chăm sóc chúng suốt nhiều năm. Thời gian trôi qua, và con khủng long của tôi cũng nhanh chóng lớn lên. Nó ngày càng trở nên quen thuộc với cuộc sống gia đình tôi và khủng long cũng ngày càng trở nên yêu quý với những hành động đáng yêu của nó. Dựa trên nét tò mò nhưng đồng thời dịu dàng trong cách chơi của nó, tôi đã quyết định đặt tên cho con khủng long kỳ diệu này là Bubo.

Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều suôn sẻ như tôi hy vọng. Bubo càng lớn, càng xuất hiện nhiều khó khăn mà tôi chưa từng tưởng tượng. Như việc cung cấp đủ thức ăn cho Bubo hoặc tìm ra chỗ trú ẩn phù hợp cho kích thước ngày càng tăng của nó. Tôi buộc phải tìm ra giải pháp một cách sáng tạo. Tôi cũng nhận ra rằng cuộc sống nơi tôi có thể không phải là môi trường tốt nhất cho một sinh vật từ thời kỳ tiền sử như Bubo. Vì vậy, tôi quyết định dành phần lớn thời gian tìm kiếm một khu rừng nhiệt đới nhằm đem lại một cuộc sống tự nhiên, an lành hơn cho Bubo. Sau thời gian tìm kiếm miệt mài, tôi đã tìm thấy một nơi với nhiều cây cỏ, hồ nước và đủ không gian để Bubo hoạt động, tuy nhiên nếu để người khác phát hiện cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Buổi đêm khi tôi đang ngủ thì bỗng có một cánh cửa không gian rơi xuống làm tôi tỉnh dậy, thấy kì lạ, tôi liền bước qua cánh cửa đó và tôi nhận ra đó là cánh cửa xuyên không gian và thời gian dẫn tôi đến thời tiền sử- thời kì mà Bubo nên sống. Lúc ấy Bubo đang ngủ, và tôi nhẹ nhàng mang Bubo qua cánh cửa không gian rồi đóng lại, cảnh cửa chợt biến mất. Chuyển đến môi trường mới cũng có những thách thức riêng. Bubo phải thích nghi với cuộc sống hoang dã và học cách tìm kiếm thức ăn, tự bảo vệ mình khỏi các mối đe dọa có thể có. Nhưng khi sống với các bạn ở thời tiền sử, Bubo sẽ trở nên dạn dày, mạnh mẽ và tự lập hơn. Nghĩ tới việc Bubo lớn lên trong môi trường tự nhiên, tự do và vui vẻ, dù rằng tôi cảm thấy buồn buộc phải rời xa Bubo nhưng bạn cũng biết rằng đó mới chính là nơi thuộc về Bubo. Tình bạn giữa tôi và Bubo không hề giảm đi, thậm chí còn sâu đậm hơn khi biết rằng lựa chọn của tôi đã đúng.

Dù nói lời tạm biệt với Bubo không hề dễ dàng nhưng tôi đã học được rằng đôi khi tình yêu thật sự lại chính là sự rộng lượng để buông bỏ. Bạn biết rằng Bubo giờ đây đã tìm thấy cuộc sống đích thực của mình, và bạn sẽ mãi nhớ về người bạn tiền sử kỳ diệu này.