Trong suốt những năm tháng đi học, em đã gặp được nhiều thầy cô tài giỏi và tận tâm. Nhưng người để lại trong em ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Nguyễn Thu Hương, cô giáo chủ nhiệm của em năm lớp Bốn. Cô không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là người gieo mầm xanh cho những ước mơ nhỏ bé của chúng em.

Kỷ niệm sâu sắc nhất của em với cô là vào giữa học kỳ một. Lúc đó, em gặp rất nhiều khó khăn với môn Toán. Em luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đến giờ học và thường xuyên bị điểm kém. Em dần cảm thấy tự ti và muốn bỏ cuộc. Cô Hương đã nhận ra sự buồn bã của em. Thay vì trách mắng, cô đã gọi em lại sau giờ tan học và hỏi: “Chi có điều gì chưa hiểu không? Cô sẽ giúp Chi tìm ra ‘bí mật’ của những con số.”

Sau đó, cứ mỗi chiều thứ Năm, cô lại dành ra ba mươi phút để giảng bài riêng cho em. Cô kiên nhẫn giải thích từng phép tính phức tạp bằng những hình ảnh ví von dễ hiểu. Nhờ sự tận tâm không mệt mỏi của cô, em bắt đầu thấy Toán không còn đáng sợ nữa. Em không chỉ đạt điểm cao trong bài kiểm tra cuối kỳ mà quan trọng hơn, em đã lấy lại được sự tự tin vào khả năng của mình.

Kỷ niệm ấy đã để lại trong em một cảm nhận sâu sắc về tình yêu thương và sự kiên nhẫn. Em rút ra được bài học lớn: Không có khó khăn nào là không thể vượt qua nếu ta có sự kiên trì và một người dẫn đường tốt. Hình ảnh cô Hương dịu dàng, luôn động viên em bằng nụ cười ấy, sẽ mãi là ngọn lửa thắp sáng tinh thần em trên con đường học tập. Em tự hứa sẽ luôn cố gắng để trở thành một "mầm xanh" mạnh mẽ, không phụ lòng mong mỏi của cô.