Giới thiệu về bản thân

Thuộc tổ ngữ văn - hsg chuyên Văn 4 năm
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong lịch sử dân tộc Việt Nam, có rất nhiều anh hùng đã hy sinh, cống hiến cho độc lập, tự do của Tổ quốc. Trong số đó, em rất khâm phục Chủ tịch Hồ Chí Minh – vị lãnh tụ vĩ đại, người cha già của dân tộc Việt Nam.

Bác Hồ sinh ngày 19 tháng 5 năm 1890 tại làng Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Từ nhỏ, Bác đã nổi tiếng là người thông minh, ham học và có tinh thần yêu nước sâu sắc. Năm 1911, với tên gọi Nguyễn Tất Thành, Bác rời Tổ quốc ra đi tìm đường cứu nước. Sau nhiều năm bôn ba ở nước ngoài, Người đã tìm ra con đường giải phóng dân tộc đúng đắn – con đường cách mạng vô sản.

Năm 1941, Bác trở về nước trực tiếp lãnh đạo phong trào cách mạng. Đến ngày 2 tháng 9 năm 1945, tại Quảng trường Ba Đình lịch sử, Bác Hồ đọc bản Tuyên ngôn Độc lập, khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Đó là sự kiện trọng đại mở ra kỷ nguyên độc lập, tự do cho dân tộc ta.

Cả cuộc đời Bác sống giản dị, thanh bạch và luôn hết lòng vì dân, vì nước. Dù đã đi xa, hình ảnh và tư tưởng của Bác vẫn sống mãi trong trái tim người Việt Nam, là tấm gương sáng để mỗi chúng ta noi theo và phấn đấu.

Tóm tắt : Truyện kể về cô Tâm, một giáo viên tận tâm, trong lớp có nhiều học sinh với hoàn cảnh khác nhau — có em nghèo, có em có gia đình khó khăn, có em hay gặp vấn đề trong học tập, tâm lý. Dù vậy, cô Tâm không “ưu ái” hay “cưng chiều” ai quá đáng, nhưng cô luôn quan tâm sâu sắc, lặng lẽ nhìn thấy những điều mà học sinh không dễ bộc lộ.

Một hôm, trong lớp, có học sinh tên A – em rất ngoan nhưng thành tích kém, gia đình khó khăn, lúc nào cũng cúi mặt. Cô Tâm nhìn thấy nỗi buồn ấy, trò chuyện với em, động viên, giúp em tin vào khả năng của mình. Cô dành thời gian kèm thêm cho em sau giờ học, tạo điều kiện cho em làm việc nhóm, khen những tiến bộ nhỏ, khích lệ tinh thần.

Có em khác tên B – học lực giỏi, gia đình có điều kiện, được bạn bè ngưỡng mộ – nhiều người trong lớp “yêu quý” em B vì điểm cao, năng lực nổi bật. Nhưng cô Tâm không để cái nhìn đó làm mất công bằng: cô vẫn quan sát B, nhưng không ưu ái ảo; nếu B sai, cô sửa; nếu B tốt, cô động viên.

Cuối truyện, A dần tiến bộ, trở nên tự tin hơn, có bạn học mới tin tưởng. Cô Tâm trong lòng học sinh A, B, và cả lớp dần được nhìn nhận là người “yêu quý nhất” – không phải vì cô có học sinh giỏi nhất, mà vì cô yêu quý tất cả, tin vào học sinh, nhìn thấy tiềm năng trong từng người.

Một đêm trăng sáng, khi cả căn phòng đã chìm vào giấc ngủ, những đồ dùng học tập trên bàn bỗng cựa mình và bắt đầu một cuộc trò chuyện rôm rả.

Chiếc Bút máy cất giọng trước:
– Hôm nay thật mệt! Cậu chủ viết bao nhiêu trang vở mà tay tớ rã rời. Nhưng nghĩ lại, tớ cũng tự hào vì đã giúp cậu ấy ghi chép bao điều hay.

Cuốn Vở khẽ cười, dịu dàng đáp:
– Nhờ có cậu, những trang giấy trắng của tớ mới đầy ắp kiến thức. Nhưng này, cậu nhớ viết nhẹ tay một chút nhé, hôm nay cậu chủ viết mạnh quá, tớ bị rách cả một góc rồi.

Cục Tẩy bỗng chen vào:
– Hai cậu còn may mắn đấy! Tớ thì cứ suốt ngày phải xóa những nét sai. Ai cũng nghĩ công việc của tớ nhỏ bé, nhưng thử hỏi nếu không có tớ, trang vở sẽ lem nhem thế nào?

Chiếc Thước kẻ liền an ủi:
– Đừng buồn, chúng ta ai cũng có vai trò riêng. Tớ thì giúp cậu chủ kẻ những đường thẳng tắp, để trang vở thêm gọn gàng, đẹp mắt.

Nghe vậy, cả Bút, Vở và Tẩy đều gật gù. Chúng hiểu rằng, chỉ khi gắn bó, đoàn kết và hỗ trợ nhau, chúng mới giúp cậu chủ học tập thật tốt.

Một đêm trăng sáng, khi cả căn phòng đã chìm vào giấc ngủ, những đồ dùng học tập trên bàn bỗng cựa mình và bắt đầu một cuộc trò chuyện rôm rả.

Chiếc Bút máy cất giọng trước:
– Hôm nay thật mệt! Cậu chủ viết bao nhiêu trang vở mà tay tớ rã rời. Nhưng nghĩ lại, tớ cũng tự hào vì đã giúp cậu ấy ghi chép bao điều hay.

Cuốn Vở khẽ cười, dịu dàng đáp:
– Nhờ có cậu, những trang giấy trắng của tớ mới đầy ắp kiến thức. Nhưng này, cậu nhớ viết nhẹ tay một chút nhé, hôm nay cậu chủ viết mạnh quá, tớ bị rách cả một góc rồi.

Cục Tẩy bỗng chen vào:
– Hai cậu còn may mắn đấy! Tớ thì cứ suốt ngày phải xóa những nét sai. Ai cũng nghĩ công việc của tớ nhỏ bé, nhưng thử hỏi nếu không có tớ, trang vở sẽ lem nhem thế nào?

Chiếc Thước kẻ liền an ủi:
– Đừng buồn, chúng ta ai cũng có vai trò riêng. Tớ thì giúp cậu chủ kẻ những đường thẳng tắp, để trang vở thêm gọn gàng, đẹp mắt.

Nghe vậy, cả Bút, Vở và Tẩy đều gật gù. Chúng hiểu rằng, chỉ khi gắn bó, đoàn kết và hỗ trợ nhau, chúng mới giúp cậu chủ học tập thật tốt.

Em đăng kí tham gia sự kiện thắp sáng gia đình

Em đăng kí nộp bài qua chat olm