Tô Ngọc Quyên

Giới thiệu về bản thân

đơn giản là mình ngu nhất cái 6a1 này
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1:
Ngữ liệu trên thuộc kiểu văn bản thuyết minh.

Câu 2:
Phần sapo của văn bản có đặc điểm: in đậm, đặt ngay dưới nhan đề, tóm tắt nội dung chính nhằm thu hút sự chú ý và định hướng nội dung cho người đọc.

Câu 3:
Theo văn bản, để tạo dáng sản phẩm gốm, nghệ nhân phải thực hiện qua các quy trình cơ bản: làm đất, tạo dáng, nung gốm, trong đó, công đoạn tạo dáng gồm nặn hình, trang trí, miết láng và tu sửa gốm.

Câu 4:
Phương tiện phi ngôn ngữ trong văn bản là hình ảnh: "Nghệ nhân làng gốm Bàu Trúc giới thiệu quy trình làm gốm thủ công."
=>Tác dụng: Hình ảnh minh họa trực quan cho nội dung thuyết minh, giúp người đọc hình dung rõ hơn về quy trình làm gốm và tăng tính hấp dẫn, sinh động cho văn bản.

Câu 5 :

Trạng ngữ: "Với những giá trị đặc sắc".

=>Tác dụng: Trạng ngữ chỉ phương diện, nhấn mạnh lý do vì sao nghệ thuật làm gốm của người Chăm Bàu Trúc trở thành dấu ấn quan trọng của lịch sử, văn hóa, xã hội.

Câu 6 :


Giữ gìn và bảo tồn các làng nghề truyền thống là một nhiệm vụ cấp thiết trong thời đại ngày nay. Theo em, cần có các giải pháp cụ thể như: tổ chức những lớp đào tạo nghề cho thế hệ trẻ, mở rộng thị trường tiêu thụ sản phẩm, gắn phát triển làng nghề với du lịch văn hóa để quảng bá rộng rãi hơn. Nhà nước cần có chính sách hỗ trợ về vốn, công nghệ, đồng thời tôn vinh nghệ nhân để khích lệ tinh thần sáng tạo. Bên cạnh đó, mỗi người dân cần nâng cao ý thức trân trọng giá trị nghề truyền thống, xem đó là một phần máu thịt của quê hương mình. Bảo tồn làng nghề cũng chính là bảo tồn linh hồn văn hóa dân tộc trước dòng chảy mạnh mẽ của toàn cầu hóa.

Trong thế giới văn chương muôn màu, mỗi trang viết không chỉ là tiếng vọng đơn lẻ mà là cuộc đối thoại liên tục giữa vô số giọng nói – giọng nói của tác giả, nhân vật, bối cảnh văn hóa và chính độc giả. M. M. Bakhtin gọi đó là “đa thanh” (heteroglossia), nơi những quan điểm và trải nghiệm khác biệt giao thoa, thách thức và bổ sung cho nhau, biến văn bản thành không gian mở để khám phá và thấu cảm. Khi ta tôn trọng sự khác biệt trong từng nhịp điệu ấy, cũng chính là lúc ta bước vào hành trình làm giàu tâm hồn, kích hoạt sự sáng tạo và hun đúc tinh thần nhân ái. Không chỉ trong văn học, mà ngay trong đời sống thường ngày, tôn trọng sự khác biệt của người khác cũng là thước đo văn hóa và phẩm giá mỗi con người.

Tôn trọng sự khác biệt trước hết là nhận thức rằng mỗi cá nhân là một thế giới riêng biệt – với những suy nghĩ, sở thích, niềm tin, giá trị khác nhau. Sự khác biệt ấy không phải là rào cản mà chính là một phần tất yếu của xã hội. Khi ta biết mở lòng đón nhận những điều không giống mình, ta mới thực sự hiểu rằng vẻ đẹp của đời sống nằm trong sự đa dạng vô tận ấy. Như trong truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu, nhiếp ảnh gia Phùng ban đầu nhìn thấy một bức tranh biển mờ sương đầy thi vị, nhưng khi tiến gần hơn, anh mới nhận ra thực tại khắc nghiệt ẩn sau vẻ đẹp ấy: những số phận lam lũ, những nỗi đau âm thầm. Phùng đã học cách nhìn nhận cuộc đời không chỉ bằng con mắt nghệ sĩ mà còn bằng trái tim thấu cảm, biết tôn trọng những câu chuyện đời khác biệt.

Tôn trọng sự khác biệt cũng là nền tảng để thúc đẩy sáng tạo và đổi mới. Bởi nếu mọi người đều suy nghĩ, hành động, cảm nhận giống nhau, thế giới này sẽ chìm trong sự đơn điệu và bão hòa. Trong Dế Mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài, những nhân vật mà Dế Mèn gặp trên hành trình – từ Dế Choắt yếu ớt nhưng sâu sắc, đến Xén Tóc nhanh nhẹn, hay những nhân vật kỳ lạ ở vùng đất xa xôi – đều mang những đặc điểm riêng biệt. Chính từ sự phong phú ấy, câu chuyện mới trở nên sinh động, giàu màu sắc, truyền cảm hứng mạnh mẽ cho độc giả. Nếu không có những giọng nói khác biệt ấy, hành trình của Dế Mèn sẽ trở nên vô vị, thiếu chiều sâu.

Hơn thế, tôn trọng sự khác biệt còn là biểu hiện của lòng nhân ái và tinh thần công bằng. Xã hội chỉ thật sự phát triển bền vững khi mỗi con người, dù thuộc tầng lớp, giới tính, văn hóa nào, cũng đều được lắng nghe và tôn trọng. Trong Lão Hạc của Nam Cao, hình ảnh một người nông dân nghèo khổ, trung thực, yêu thương con hết lòng đã được khắc họa với tất cả sự kính trọng và xót xa. Nam Cao đã lắng nghe tiếng nói của những con người nhỏ bé ấy, những con người mà xã hội thời bấy giờ thường xem thường hoặc lãng quên. Đó chính là cách ông thực hiện trách nhiệm văn hóa: tôn trọng mọi giá trị con người, dù khiêm nhường, nhỏ bé đến đâu.

Khi chúng ta biết tôn trọng sự khác biệt, ta không chỉ làm giàu cho chính mình mà còn góp phần dựng xây một xã hội bao dung, đa dạng và tiến bộ. Một cái nhìn, một lời nói, một hành động lắng nghe và chấp nhận sự khác biệt – dù nhỏ bé – cũng có thể mở ra những cánh cửa kết nối, thấu hiểu và yêu thương. Hãy để chúng ta mỗi ngày đều luyện tập việc trân trọng những điều khác lạ quanh mình, để thế giới này mãi mãi là bản hòa ca rực rỡ của những sắc màu, thanh âm và tâm hồn không trùng lặp.

Trong thế giới văn chương muôn màu, mỗi trang viết không chỉ là tiếng vọng đơn lẻ mà là cuộc đối thoại liên tục giữa vô số giọng nói – giọng nói của tác giả, nhân vật, bối cảnh văn hóa và chính độc giả. M. M. Bakhtin gọi đó là “đa thanh” (heteroglossia), nơi những quan điểm và trải nghiệm khác biệt giao thoa, thách thức và bổ sung cho nhau, biến văn bản thành không gian mở để khám phá và thấu cảm. Khi ta tôn trọng sự khác biệt trong từng nhịp điệu ấy, cũng chính là lúc ta bước vào hành trình làm giàu tâm hồn, kích hoạt sự sáng tạo và hun đúc tinh thần nhân ái. Không chỉ trong văn học, mà ngay trong đời sống thường ngày, tôn trọng sự khác biệt của người khác cũng là thước đo văn hóa và phẩm giá mỗi con người.

Tôn trọng sự khác biệt trước hết là nhận thức rằng mỗi cá nhân là một thế giới riêng biệt – với những suy nghĩ, sở thích, niềm tin, giá trị khác nhau. Sự khác biệt ấy không phải là rào cản mà chính là một phần tất yếu của xã hội. Khi ta biết mở lòng đón nhận những điều không giống mình, ta mới thực sự hiểu rằng vẻ đẹp của đời sống nằm trong sự đa dạng vô tận ấy. Như trong truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu, nhiếp ảnh gia Phùng ban đầu nhìn thấy một bức tranh biển mờ sương đầy thi vị, nhưng khi tiến gần hơn, anh mới nhận ra thực tại khắc nghiệt ẩn sau vẻ đẹp ấy: những số phận lam lũ, những nỗi đau âm thầm. Phùng đã học cách nhìn nhận cuộc đời không chỉ bằng con mắt nghệ sĩ mà còn bằng trái tim thấu cảm, biết tôn trọng những câu chuyện đời khác biệt.

Tôn trọng sự khác biệt cũng là nền tảng để thúc đẩy sáng tạo và đổi mới. Bởi nếu mọi người đều suy nghĩ, hành động, cảm nhận giống nhau, thế giới này sẽ chìm trong sự đơn điệu và bão hòa. Trong Dế Mèn phiêu lưu ký của Tô Hoài, những nhân vật mà Dế Mèn gặp trên hành trình – từ Dế Choắt yếu ớt nhưng sâu sắc, đến Xén Tóc nhanh nhẹn, hay những nhân vật kỳ lạ ở vùng đất xa xôi – đều mang những đặc điểm riêng biệt. Chính từ sự phong phú ấy, câu chuyện mới trở nên sinh động, giàu màu sắc, truyền cảm hứng mạnh mẽ cho độc giả. Nếu không có những giọng nói khác biệt ấy, hành trình của Dế Mèn sẽ trở nên vô vị, thiếu chiều sâu.

Hơn thế, tôn trọng sự khác biệt còn là biểu hiện của lòng nhân ái và tinh thần công bằng. Xã hội chỉ thật sự phát triển bền vững khi mỗi con người, dù thuộc tầng lớp, giới tính, văn hóa nào, cũng đều được lắng nghe và tôn trọng. Trong Lão Hạc của Nam Cao, hình ảnh một người nông dân nghèo khổ, trung thực, yêu thương con hết lòng đã được khắc họa với tất cả sự kính trọng và xót xa. Nam Cao đã lắng nghe tiếng nói của những con người nhỏ bé ấy, những con người mà xã hội thời bấy giờ thường xem thường hoặc lãng quên. Đó chính là cách ông thực hiện trách nhiệm văn hóa: tôn trọng mọi giá trị con người, dù khiêm nhường, nhỏ bé đến đâu.

Khi chúng ta biết tôn trọng sự khác biệt, ta không chỉ làm giàu cho chính mình mà còn góp phần dựng xây một xã hội bao dung, đa dạng và tiến bộ. Một cái nhìn, một lời nói, một hành động lắng nghe và chấp nhận sự khác biệt – dù nhỏ bé – cũng có thể mở ra những cánh cửa kết nối, thấu hiểu và yêu thương. Hãy để chúng ta mỗi ngày đều luyện tập việc trân trọng những điều khác lạ quanh mình, để thế giới này mãi mãi là bản hòa ca rực rỡ của những sắc màu, thanh âm và tâm hồn không trùng lặp.

Câu 1:
Ngữ liệu trên thuộc kiểu văn bản thuyết minh.

Câu 2:
Phần sapo của văn bản có đặc điểm: in đậm, đặt ngay dưới nhan đề, tóm tắt nội dung chính nhằm thu hút sự chú ý và định hướng nội dung cho người đọc.

Câu 3:
Theo văn bản, để tạo dáng sản phẩm gốm, nghệ nhân phải thực hiện qua các quy trình cơ bản: làm đất, tạo dáng, nung gốm, trong đó, công đoạn tạo dáng gồm nặn hình, trang trí, miết láng và tu sửa gốm.

Câu 4:
Phương tiện phi ngôn ngữ trong văn bản là hình ảnh: "Nghệ nhân làng gốm Bàu Trúc giới thiệu quy trình làm gốm thủ công."
=>Tác dụng: Hình ảnh minh họa trực quan cho nội dung thuyết minh, giúp người đọc hình dung rõ hơn về quy trình làm gốm và tăng tính hấp dẫn, sinh động cho văn bản.

Câu 5 :

Trạng ngữ: "Với những giá trị đặc sắc".

=>Tác dụng: Trạng ngữ chỉ phương diện, nhấn mạnh lý do vì sao nghệ thuật làm gốm của người Chăm Bàu Trúc trở thành dấu ấn quan trọng của lịch sử, văn hóa, xã hội.

Câu 6 :


Giữ gìn và bảo tồn các làng nghề truyền thống là một nhiệm vụ cấp thiết trong thời đại ngày nay. Theo em, cần có các giải pháp cụ thể như: tổ chức những lớp đào tạo nghề cho thế hệ trẻ, mở rộng thị trường tiêu thụ sản phẩm, gắn phát triển làng nghề với du lịch văn hóa để quảng bá rộng rãi hơn. Nhà nước cần có chính sách hỗ trợ về vốn, công nghệ, đồng thời tôn vinh nghệ nhân để khích lệ tinh thần sáng tạo. Bên cạnh đó, mỗi người dân cần nâng cao ý thức trân trọng giá trị nghề truyền thống, xem đó là một phần máu thịt của quê hương mình. Bảo tồn làng nghề cũng chính là bảo tồn linh hồn văn hóa dân tộc trước dòng chảy mạnh mẽ của toàn cầu hóa.

Câu 1 :

Mỗi ngày, để bảo vệ môi trường nước nơi em đang sống, em luôn tự nhắc mình bắt đầu từ những việc nhỏ bé nhất. Em không vứt rác xuống sông, hồ mà luôn bỏ rác đúng nơi quy định, giữ cho dòng nước mãi xanh trong và sạch đẹp. Em cũng hạn chế sử dụng túi nylon, thay vào đó là những chiếc túi vải thân thiện với môi trường. Khi đi ngang qua ao, hồ, em thầm nhủ phải biết yêu thương từng gợn sóng, từng nhành lục bình trôi. Em còn rủ bạn bè, người thân cùng tham gia dọn vệ sinh vào cuối tuần, chung tay thắp sáng tình yêu thiên nhiên trong lòng mỗi người. Môi trường nước không chỉ là sự sống của hôm nay, mà còn là món quà em muốn giữ gìn cho thế hệ mai sau.

Câu 2 :

Như dòng suối trong lành mát rượi từ lòng núi, Lễ hội Đền Đuổm từ bao đời nay đã thấm sâu vào tâm hồn người dân Thái Nguyên, trở thành niềm tự hào thiêng liêng mỗi độ xuân về. Được tổ chức vào ngày 6 tháng Giêng âm lịch tại xã Động Đạt, huyện Phú Lương, lễ hội nhằm tưởng nhớ và tri ân công lao của danh tướng Dương Tự Minh – vị phò mã tài ba đã trấn giữ biên cương phương Bắc dưới triều đại nhà Lý. Ngay từ tờ mờ sáng, những đoàn người trong sắc áo rực rỡ, tay nâng lễ vật thành kính, nối dài thành dòng chảy bất tận về đền. Phần lễ trang nghiêm với nghi thức rước kiệu, tế lễ, dâng hương giữa không gian ngập tràn tiếng trống hội, hương khói quyện bay, như kết nối quá khứ với hiện tại, truyền thêm sức mạnh cho những thế hệ hôm nay. Phần hội lại rộn ràng như khúc ca mùa xuân, với những trò chơi dân gian đặc sắc: tung còn, kéo co, đấu vật, hát lượn... Tiếng cười nói, tiếng trống dồn vang, tiếng hát mộc mạc ngân lên từ những trái tim yêu quê hương. Lễ hội Đền Đuổm không chỉ là nơi lưu giữ ký ức lịch sử hào hùng, mà còn là mạch nguồn bồi đắp bản sắc văn hóa, hun đúc lòng tự hào và tình yêu nước bất diệt trong tâm hồn mỗi người con Thái Nguyên.



Câu 1: C

Câu 2: A

Câu 3: A

Câu 4: B

Câu 5: B

Câu 6: B

Câu 7: D

Câu 8: A


b. Trả lời các câu hỏi sau

Câu 1:

Chủ đề của văn bản là: Phê phán ý thức kém trong bảo vệ môi trường của một bộ phận người dân Việt Nam, đồng thời cảnh báo hậu quả nghiêm trọng của thực trạng này đối với môi trường tự nhiên.

Những chi tiết kể về hành động thiếu ý thức bảo vệ môi trường trong văn bản gồm:

-Người dân cho rằng hành động của mình là quá nhỏ bé, không gây ảnh hưởng đến môi trường.

-Một số người đùn đẩy trách nhiệm bảo vệ môi trường cho nhà nước, chính quyền.

-Một bộ phận khác lại có suy nghĩ tiêu cực rằng ô nhiễm đã trầm trọng thì nỗ lực cá nhân cũng vô ích.

-Phụ huynh vứt hộp xôi, hộp bánh, túi nylon ngay trước cổng trường sau khi ăn sáng, dù xung quanh có biển cấm xả rác.

-Lượng rác thải nhựa khổng lồ xả ra đại dương mỗi năm, góp phần đẩy Việt Nam lên hàng thứ tư thế giới về lượng rác thải nhựa.

Câu 2 :

Văn bản khẽ nhắc nhở chúng ta một thông điệp không mới nhưng chưa bao giờ cũ: hãy bắt đầu bảo vệ môi trường từ chính những hành động nhỏ nhất của mỗi cá nhân. Một chiếc túi nylon được vứt đúng nơi quy định, một ánh mắt nhắc nhở khi thấy ai xả rác bừa bãi . Những việc làm tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại là những viên gạch đầu tiên xây nên ý thức cộng đồng bền vững. Chúng ta không thể trông chờ vào phép màu từ nhà nước hay chính quyền nếu bản thân mỗi người còn thờ ơ, vô cảm với môi trường xung quanh mình. Quan trọng hơn, thế hệ trẻ sẽ nhìn vào hành động của người lớn để hình thành nhân cách: một thế hệ biết yêu quý cỏ cây, biết trân trọng từng dòng nước, bầu không khí trong lành. Muốn như thế, trước hết người lớn phải làm gương, phải coi việc bảo vệ môi trường như một lẽ sống, một bổn phận tự nhiên. Chỉ khi ấy, chúng ta mới thực sự gieo những mầm xanh hy vọng cho trái đất hôm nay và mai sau.

Lau dọn chỗ làm thí nghiệm: Giúp giữ vệ sinh, tránh để hóa chất, bụi bẩn còn sót lại gây nguy hiểm cho bản thân và người khác khi sử dụng sau.

Sắp xếp dụng cụ gọn gàng, đúng chỗ: Giúp bảo quản dụng cụ thí nghiệm tốt hơn, tránh thất lạc hoặc hư hỏng, đồng thời giúp tiết kiệm thời gian cho lần sử dụng sau.

Rửa sạch tay bằng xà phòng: Đảm bảo an toàn sức khỏe, tránh hóa chất, vi khuẩn hoặc bụi bẩn bám trên tay có thể gây hại khi chạm vào thức ăn hoặc các bộ phận trên cơ thể.