Giới thiệu về bản thân
Bài thơ “Chiều đồng nội” là một bức tranh quê giản dị mà nên thơ, gợi lên trong lòng người đọc bao tình cảm ấm áp, thân thương đối với cảnh vật và con người nơi làng quê Việt Nam. Chỉ với vài nét chấm phá tinh tế, tác giả đã mở ra trước mắt ta một buổi chiều đồng quê đầy sức sống và đậm đà hồn dân tộc.
Khung cảnh “chiều đồng nội” hiện lên thật thanh bình và gần gũi. Đó là lúc mặt trời dần khuất sau lũy tre làng, những cánh cò trắng chao liệng giữa không trung, tiếng sáo diều vi vu vang vọng khắp cánh đồng. Mùi rơm rạ, mùi đất, mùi lúa chín quyện vào nhau tạo nên hương vị quen thuộc của quê hương. Cảnh vật ấy không ồn ào, rực rỡ, mà bình dị, êm đềm, như ru lòng người vào một miền ký ức tuổi thơ trong sáng.
Bên cạnh bức tranh thiên nhiên, bài thơ còn gợi lên hình ảnh con người lao động cần cù, gắn bó với ruộng đồng. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau giữa cánh đồng làm cho bức tranh thêm ấm áp, chan chứa tình người. Dường như trong từng câu chữ, tác giả muốn gửi gắm tình yêu sâu nặng với quê hương, với những giá trị bình dị mà thiêng liêng của cuộc sống nông thôn Việt Nam.
Đọc “Chiều đồng nội”, ta cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của người viết – một con người yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và trân trọng từng khoảnh khắc yên bình của quê hương. Bài thơ không chỉ là lời ca ngợi vẻ đẹp của buổi chiều quê, mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta hãy biết giữ gìn, nâng niu những giá trị mộc mạc của cuộc sống giản dị nơi đồng quê.
“Chiều đồng nội” vì thế đã trở thành một khúc nhạc nhẹ nhàng, trong trẻo, khơi dậy trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết và niềm tự hào về vẻ đẹp dân dã, thanh bình của đất nước Việt Nam.
Bài thơ “Chiều đồng nội” là một bức tranh quê giản dị mà nên thơ, gợi lên trong lòng người đọc bao tình cảm ấm áp, thân thương đối với cảnh vật và con người nơi làng quê Việt Nam. Chỉ với vài nét chấm phá tinh tế, tác giả đã mở ra trước mắt ta một buổi chiều đồng quê đầy sức sống và đậm đà hồn dân tộc.
Khung cảnh “chiều đồng nội” hiện lên thật thanh bình và gần gũi. Đó là lúc mặt trời dần khuất sau lũy tre làng, những cánh cò trắng chao liệng giữa không trung, tiếng sáo diều vi vu vang vọng khắp cánh đồng. Mùi rơm rạ, mùi đất, mùi lúa chín quyện vào nhau tạo nên hương vị quen thuộc của quê hương. Cảnh vật ấy không ồn ào, rực rỡ, mà bình dị, êm đềm, như ru lòng người vào một miền ký ức tuổi thơ trong sáng.
Bên cạnh bức tranh thiên nhiên, bài thơ còn gợi lên hình ảnh con người lao động cần cù, gắn bó với ruộng đồng. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng gọi nhau giữa cánh đồng làm cho bức tranh thêm ấm áp, chan chứa tình người. Dường như trong từng câu chữ, tác giả muốn gửi gắm tình yêu sâu nặng với quê hương, với những giá trị bình dị mà thiêng liêng của cuộc sống nông thôn Việt Nam.
Đọc “Chiều đồng nội”, ta cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của người viết – một con người yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống và trân trọng từng khoảnh khắc yên bình của quê hương. Bài thơ không chỉ là lời ca ngợi vẻ đẹp của buổi chiều quê, mà còn là lời nhắc nhở mỗi chúng ta hãy biết giữ gìn, nâng niu những giá trị mộc mạc của cuộc sống giản dị nơi đồng quê.
“Chiều đồng nội” vì thế đã trở thành một khúc nhạc nhẹ nhàng, trong trẻo, khơi dậy trong lòng người đọc tình yêu quê hương tha thiết và niềm tự hào về vẻ đẹp dân dã, thanh bình của đất nước Việt Nam.