Giới thiệu về bản thân
Nhân vật Thứ trong đoạn trích hiện lên đầy ám ảnh, là hiện thân của người nông dân nghèo khổ, cam chịu số phận trước cuộc đời đầy bế tắc, nghiệt ngã. Từ hình thể gầy gò, ốm yếu, cho đến tinh thần bạc nhược, ý chí bị dập vùi, Thứ sống như một cái bóng, chấp nhận "sống mòn", không dám vùng dậy hay đấu tranh. Anh ta biểu hiện sự yếu đuối, nhu nhược trong từng hành động, lời nói, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn tăm tối ấy vẫn le lói ngọn lửa tình yêu thương vợ con – một khát vọng nhỏ nhoi, một chút tình người ấm áp giữa cuộc đời khắc nghiệt. Sự tồn tại bi kịch của Thứ không chỉ khiến người đọc xót xa cho thân phận đau khổ của tầng lớp nông dân Việt Nam xưa, mà còn là lời tố cáo đanh thép cho xã hội phong kiến tàn bạo đã vùi dập nhân phẩm và niềm tin của con người, để lại ấn tượng sâu sắc về một bi kịch đời người.
Câu 1 thể loại chuyện ngắn
Câu 4 : Triết lí: "Chết ngay trong lúc sống mới thật là nhục nhã" (hoặc ý nghĩa của việc Sống mòn).
Câu 1 :Điểm nhìn: Ngôi kể là ngôi thứ ba (người kể chuyện giấu mặt), nhưng điểm nhìn trần thuật được đặt vào bên trong tâm tư của nhân vật Thứ (điểm nhìn bên trong).
Câu 2:Căn cứ vào văn bản, ước mơ của Thứ khi còn đi học là:
Căn cứ vào văn bản, ước mơ của Thứ khi còn đi học là: Đỗ thành chung, đỗ tú tài, vào đại học, sang Tây. Trở thành một vĩ nhân đem những sự thay đổi lớn lao đến cho xứ sở mình.
Câu 3 :
Biện pháp tu từ: Điệp ngữ/Điệp cấu trúc: "sẽ... đi/lên/ra", "khinh y". Liệt kê: "mốc lên, gỉ đi, mòn, mục ra". Tăng tiến: Từ những hư hại vật chất (mốc -> gỉ -> mòn -> mục) đến sự hủy hoại về danh dự và tinh thần (người ta khinh -> vợ khinh -> chính mình khinh). Tác dụng: Gợi hình: Diễn tả cụ thể, đầy ám ảnh quá trình "chết dần chết mòn" của một kiếp người. Sự sống không còn là sự phát triển mà là sự phân hủy, mục nát dần ngay khi đang tồn tại. Gợi cảm: Nhấn mạnh nỗi sợ hãi tột độ, sự uất ức và tuyệt vọng của Thứ trước viễn cảnh tương lai đen tối, vô nghĩa nơi "xó nhà quê". Nó cho thấy bi kịch của người trí thức ý thức sâu sắc về giá trị sự sống nhưng lại bất lực trước hoàn cảnh. Câu 4. Nhận xét về cuộc sống và con người của nhân vật Thứ được thể hiện trong đoạn trích. Về cuộc sống: Đó là một cuộc sống bế tắc, nghèo túng và tẻ nhạt ("sống mòn"). Gánh nặng cơm áo gạo tiền đã ghì sát đất những ước mơ cao đẹp, đẩy con người vào cảnh thất nghiệp, ăn bám và dần trở nên vô nghĩa. Về con người: Thứ là một người trí thức có lương tri, giàu khát vọng và tự trọng. Anh luôn day dứt, đau khổ vì sợ mình sống thừa, sống vô ích. Tuy nhiên, Thứ cũng là nạn nhân tiêu biểu của hoàn cảnh xã hội cũ: Nhu nhược, hèn yếu, thụ động ("không bao giờ dám dứt đứt sợi dây thừng"). Anh nhận thức được bi kịch nhưng không đủ dũng khí để thay đổi, đành chấp nhận buông xuôi theo dòng đời ("để mặc con tàu mang đi"). Câu 5. Triết lí: "Chết ngay trong lúc sống mới thật là nhục nhã" (hoặc ý nghĩa của việc Sống mòn). Suy nghĩ: Câu văn đặt ra vấn đề cốt lõi của nhân sinh: Sống không chỉ là sự tồn tại sinh học (hít thở, ăn uống) mà phải là sự cống hiến, sáng tạo và có ý nghĩa xã hội. Khi con người đánh mất ước mơ, chấp nhận sự trì trệ, để tâm hồn mình "mốc lên, gỉ đi" vì thói quen và sự an phận, đó là cái chết về mặt tinh thần. Triết lý này là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ: Con người cần phải dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi sự thay đổi, vượt qua "sợi dây thừng" của định kiến và thói quen để sống một cuộc đời chủ động, có giá trị, tránh rơi vào bi kịch "sống mòn".