Giới thiệu về bản thân
Câu 1.Thói bắt chước mù quáng mang lại nhiều tác hại tiêu cực đối với sự phát triển cá nhân và xã hội. Trước hết, nó làm thui chột cá tính riêng, biến con người thành một bản sao mờ nhạt, thiếu bản sắc độc đáo và không thể tự mình đưa ra ý kiến. Khi cứ mãi làm theo người khác, ta sẽ mất đi khả năng tư duy độc lập và sự sáng tạo, dẫn đến trì trệ và khó đạt được những thành công đột phá trong công việc hay học tập. Việc chạy theo xu hướng mà không phân tích kỹ lưỡng còn khiến ta đưa ra những quyết định sai lầm, không phù hợp với hoàn cảnh, năng lực và giá trị cốt lõi của bản thân. Hơn nữa, thói quen này tạo ra tâm lý ỷ lại, không dám đối mặt với thử thách hay tự mình khám phá những điều mới mẻ, từ đó làm giảm sự tự tin và lòng tự trọng. Tóm lại, để sống một cuộc đời có ý nghĩa, mỗi người cần dũng cảm khẳng định giá trị riêng và tự tin bước đi trên con đường mà chính mình đã lựa chọn.
Câu 2.Trong cuộc đời mỗi người, có những trải nghiệm như một ngọn hải đăng, soi rọi và định hướng lại giá trị sống của ta. Đối với tôi, chuyến đi tình nguyện lên vùng cao Tây Bắc vào mùa hè năm ngoái chính là trải nghiệm sâu sắc và ý nghĩa nhất, giúp em tìm lại được niềm vui giản dị của sự sẻ chia.
Mùa hè năm ấy, tôi tham gia đoàn tình nguyện của trường đến một bản làng hẻo lánh thuộc tỉnh Yên Bái để tổ chức lớp học hè và trao tặng nhu yếu phẩm. Trước chuyến đi, tôi mang tâm lý của một người trẻ thích khám phá hơn là khao khát cống hiến. Tôi háo hức về phong cảnh hùng vĩ và những bức ảnh đẹp, nhưng không thực sự hiểu hết được ý nghĩa của công việc mình sắp làm. Tuy nhiên, mọi suy nghĩ trong tôi đều thay đổi ngay khi chúng tôi đặt chân đến nơi. Khác xa với sự tiện nghi nơi phố thị, cuộc sống ở đây vô cùng thiếu thốn. Trường học chỉ là những căn phòng gỗ cũ kỹ, ánh sáng yếu ớt. Điều khiến em xúc động nhất là ánh mắt của những đứa trẻ. Chúng không có quần áo đẹp, không có đồ chơi hiện đại, nhưng nụ cười lại rạng rỡ và trong trẻo đến lạ thường. Lần đầu tiên đứng lớp, tôi đã gặp em bé H'Mông tên là Sùng. Em ấy chỉ mặc một chiếc áo sờn cũ, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự thông minh và khao khát học hỏi mãnh liệt. Dù tiếng Kinh còn bập bẹ, Sùng luôn cố gắng lắng nghe, ghi chép và xung phong trả lời bài. Giây phút có ý nghĩa sâu sắc nhất đối với em là buổi tối cuối cùng, khi chúng tôi đốt lửa trại. Sùng và các bạn đã dành tặng chúng em một tiết mục văn nghệ tự biên tự diễn, đơn sơ nhưng chứa đựng tất cả tình cảm chân thành. Trong ánh lửa bập bùng, khi nghe Sùng nói "Em cảm ơn anh chị vì đã mang ánh sáng đến cho chúng em," trái tim tôi bỗng ấm áp lạ thường. Lúc đó, tôi nhận ra rằng, giá trị của chuyến đi không nằm ở những món quà vật chất, mà nằm ở tia hy vọng, niềm tin và sự kết nối yêu thương mà chúng em đã trao đi. Tôi hiểu rằng, hạnh phúc không phải là sở hữu nhiều, mà là cảm nhận được sự đủ đầy khi mình có thể mang lại điều tốt đẹp cho người khác.
Trải nghiệm này đã trở thành một dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí tôi. Nó không chỉ dạy tôi về lòng biết ơn đối với những gì mình đang có, mà còn thúc đẩy tôi sống có trách nhiệm hơn. Chuyến đi đã giúp tôi trưởng thành, biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để yêu thương và sẻ chia. Tôi tin rằng, đó là một bài học vô giá mà không một cuốn sách nào có thể dạy được trọn vẹn.
Câu 1. Câu chuyện được kể theo ngôi thứ ba.
Câu 2. 2 từ láy có trong truyện Con vẹt nghèo: khấp khởi, bì bộp,...
Câu 3.
– Là truyện viết cho trẻ em.
– Có nhân vật là loài vật được nhân cách hoá. Các nhân vật vừa mang đặc tính vốn có của loài vật, vừa mang đặc điểm của con người.
Câu 4. Em không đồng tình vì hành động bắt chước đã khiến Vẹt không có cá tính riêng, không có lập trường riêng.
Câu 5. Em rút ra bài học cho bản thân từ câu chuyện Con vẹt nghèo :
– Hãy tạo ra bản sắc riêng, giá trị riêng cho bản thân chứ đừng bắt chước người khác.
– Đừng ảo tưởng về bản thân, đừng huênh hoang, coi thường người khác.
Câu 1. Văn bản thuộc thể loại truyện đồng thoại.
Câu 2. Theo văn bản, những hạt dẻ gai lớn lên trong mùa hè nắng lửa, mưa dông.
Câu 3. hai từ láy: “xù xì”, “chật chội”,...
Nghĩa của từ “chật chội”: chật, gây nên cảm giác bức bối khó chịu
Nghĩa của từ "xù xì" : chỉ bộ lông, mái tóc hay vỏ thứ gì đó... có vẻ bề ngoài không gọn gàng, lổm chổm
Câu 4. Nhân vật “tôi” (Dẻ Gai) là một loài vật (thực vật), vừa mang đặc điểm của loài vật, vừa mang đặc điểm của con người (được nhân cách hoá):
– Đặc điểm của loài vật (hạt dẻ gai): có vẻ ngoài xù xì, gai góc; hạt dẻ tách ra từ lớp vỏ xù xì,...
– Đặc điểm của con người: biết suy nghĩ, nói năng, hành động như con người.
Câu 5. Bài học: "muốn trưởng thành, ta phải dũng cảm bước ra khỏi vòng tay che chở, tin vào bản thân, sẵn sàng đối diện với thử thách"
Trong cuộc đời này, chắc hẳn ai cũng đã từng có những sai lầm, những lần mắc lỗi khiến cha mẹ phiền lòng. Tôi cũng vậy, tôi cũng đã từng mắc một số lỗi sai nhưng lần " Bị cô giáo phạt do không làm bài tập" vẫn để lại trong tôi nhiều bài học nhớ đời khiến tôi khó quên nhất.
Hôm ấy là một ngày đi học bình thường như mọi ngày, tôi đến lớp vẫn tươi cười vui vẻ lắm. Trước khi vào học tôi còn chạy tung tăng, đi tham quan khắp trường cùng những người bạn. Trong những tiết học đầu tiên, tôi vẫn xung phong liên tùng tục như mọi ngày, chuyện đã không có gì xảy ra cho đến tiết Văn.
Khi cô giáo hỏi chúng tôi rằng "Các em đã chép lại phần ghi nhớ hôm trước trong vở rồi dán lên góc học tập chưa?", cả lớp đang sôi nổi thì bỗng nhiên im phăng phắc, có mỗi một bạn trả lời" Rồi ạ". Mọi người bỗng thi nhau hỏi cô " Cô ơi, chép gì thế ạ?", "Cô ơi, cô có giao phần đấy về nhà đâu ạ?"... ai cũng thắc mắc, chả hiểu gì cả, cô nghe thế mới bắt đầu trách mắng, không ai có thể nói là cô không bảo làm vì trong lớp vẫn có người thực hiện yêu cầu đó của cô. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ thì ra là có cả phần đó, do không để ý, mải ra chơi, không chăm chú nghe lời cô nói nên mới ra hậu quả như vậy. Cô nói với phụ huynh của cả lớp về việc này nên cha mẹ ai cũng biết chuyện. Cả ngày hôm đó, tôi biết tôi sai nên cứ ủ rũ, uể oải, tôi không muốn kể với ai trong nhà về chuyện đó nhưng rồi tôi vẫn quyết định nói thật với ba. Lúc đầu ba tôi cũng buồn nhưng chỉ một lúc sau ba đã quay ra, động viên, an ủi tôi vì ba biết rằng tôi đã giám nói thật, giám thừa nhận lỗi lầm của mình. Tôi không biết làm gì ngoài việc xin lỗi ba và hứa sẽ rút kinh nghiệm.
Ngày hôm ấy dù tôi đã khiến cho ba mẹ buồn nhưng ít nhất tôi cũng đã rút ra vô vàn những bài học bổ ích cho mình và có lẽ bài học khiến tôi nhớ lâu và khó quên nhất vẫn là "Trong việc gì cũng luôn cẩn thận, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt để tránh xảy ra những lần làm việc thiếu sót, để lại những hậu quả khó lường hay phiền lòng trong lòng người thân".
Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng từng có những trải nghiệm đáng nhớ suốt những tháng ngày dưới mái trường Tiểu học. Tôi cũng vậy và trải nghiệm tôi cảm thấy khó quên chính là "lần đi chơi tại Thiên Đường Bảo Sơn" cùng với toàn trường.
Hôm ấy, tôi phải dậy sớm để còn chuẩn bị đồ rồi nhanh chóng tới trường nhưng có lẽ vì quá háo hức nên tôi đã dậy sớm hơn dự kiến gần 30 phút. Khi tôi tới phòng của đoàn mình mới loe hoe vài người, ngồi đợi mãi mới thấy phòng đông hơn một tí. Khi chị hướng dẫn viên bước vào, cả đoàn reo hò vì biết rằng mình sắp được lên xe rồi. Các thầy cô cùng chị hướng dẫn viên lần lượt phát từng chiếc thẻ ghi thông tin của chị ấy cho các học sinh. Sau khi phổ biến về quá trình đi, mọi người bắt đầu di chuyển ra xe. Lúc tới nơi, tôi đã nôn nóng vô cùng. Khu vui chơi này thật to, rộng và nhiều rất nhiều nơi để khám phá. Đầu tiên, vừa mới vào, chúng tôi đã được đi đến vùng sở thú. Ở đây có những chú khỉ tinh nghịch, chúng cứ leo chèo, có đứa thì bám sát vào hàng rào, có con thì ngồi thẫn thờ ăn chuối. Tiếp theo, chúng tôi được đi lên một cây cầu gỗ do dưới đó là những động vật khá nguy hiểm. Đi qua vườn hổ tôi bỗng nghe thấy một tiếng gầm thật to-tiếng gầm vang trời lở đất khiến tôi run lẩy bẩy, vừa đi vừa túm chặt lấy tay của cô bạn thân. Tiếp theo là đến khu của hưu cao cổ, thấy những chú hưu đang vươn cao cái đầu tôi đã ngay lập tức mua một hộp cà rốt nhỏ ở đó và đút cho chúng ăn. Chúng lè lưỡi ra để lấy nhưng tôi sợ nước bọn chúng dính vào tay thế là cứ đưa ra rồi lại thụt vào, chắc mấy chú hưu cao cổ cũng "mệt mỏi" với tôi lắm. Ngoài ra tôi còn được nhìn thấy rất nhiều loài động vật thú vị khác: rắn, ếch, thỏ, tắc kè, nhím... Đến chiều, đoàn tôi tới khu vực xem hải cẩu và mấy chú cún poodle diễn xiếc. Mấy chú hải cẩu trông thật tròn trịa, mập ú. Các chú huấn luyện viên cứ đưa cá nhỏ lên cao hay quăng ra xa để hải cẩu đuổi theo, có lúc chú hải cẩu ấy còn xuống cả khán đài khiến mấy bạn ngồi phía dưới hoảng hốt và giật mình. Có đoạn mấy bọn chúng còn xuống dưới nước nhảy qua mấy vòng tròn vô cùng điêu luyện. Sau đó đến tiết mục cún poodle giải toán, mọi người nói là giải toán nhưng cũng không hẳn, tôi thấy huấn luyện viên chỉ viết vài phép tính rồi chú cún đó sủa hai tiếng "gâu gâu". Cún cũng có tiết mục nhảy qua vòng nhưng không giống như hải cẩu, hải cẩu chỉ nhảy qua vòng nhựa còn cún nhảy qua vòng lửa. Khi đó, toàn bộ trường gần như reo hò, cổ vũ cho mấy chú cún. Lúc ra khỏi chỗ đó, tôi thấy mọi hàng đằng trước đều đi sang cửa bên phải nên tôi cũng đi theo, đi được mấy bước thì tôi thấy rất nhiều gương mặt kì lạ, trông chả quen tí nào, tôi chợt nhận ra "mình bị lạc rồi". Lúc đó tôi hoảng vô cùng, vừa lo lắng vừa bất an, tôi sống ở Bắc Ninh còn nơi đây là Hà Nội, nếu lạc thì sao mà về. Tôi cứ quay đi quay lại, như đang cố tìm một chút hi vọng nào đó còn sót lại trong dàn người kia. Nước mắt chuẩn bị tràn ra thì bỗng nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi to tên tôi, phát ra từ phía cửa bên trái, hóa ra đó là Nhi-cô bạn thân ngồi cùng tôi. Ôi, khi đó tôi mừng vô cùng vì tìm lại được đoàn mình. Tôi chỉ sợ bị lạc lần nữa nên cả quãng đường còn lại cứ túm chặt đuôi áo cô bạn của tôi.
Đến tận bây giờ, khi hồi tưởng về trải nghiệm ấy, lòng tôi vẫn thoáng chốc dâng lên một nỗi khiếp sợ. Chuyến đi ấy chứa chan rất nhiều cảm xúc khó tả: vui vẻ, sợ hãi, biết ơn, bồn chồn, lo lắng... Trải nghiệm này đã đem đến cho tôi một bài học nhớ đời đó là làm gì cũng phải cẩn thận và quan sát kĩ lưỡng, tránh sảy ra những tình huống không may mắn do sự cẩu thả của bản thân như chính tôi hồi trước.
câu1: Câu chuyện được kể theo ngôi thứ ba.
câu 2: Theo câu chuyện, không rõ ai là người trồng cây hoàng lan
câu 3:
– Biện pháp tu từ nhân hoá: “khoác trên mình” – vốn là cụm từ chỉ hoạt động của con người, trong trường hợp này được gán cho vật (cây hoàng lan).
– Tác dụng:
+ Làm cho hình ảnh cây hoàng lan trở nên sinh động, gần gũi.
+ Nhấn mạnh sự hồi sinh, sức sống căng tràn của cây hoàng lan khi mùa xuân tới.
câu 4: Theo em, Hà "run run đỡ những cánh hoa hoàng lan từ trong tay bà” và “ngước đôi mắt tròn xoe nhìn lên ban thờ” là do:
– Hà xúc động, bất ngờ khi thấy kỉ vật của ông còn lưu giữ – những cánh hoa đã héo khô nhưng vẫn phảng phất hương thơm.
– Hà cảm nhận được sự thiêng liêng của kỉ niệm, thấu hiểu tình yêu thương sâu nặng mà bà dành cho ông.
– Hà biết trân trọng, chia sẻ với bà tình cảm gắn bó với cây hoàng lan.
câu5:
Gia đình hệt như chiếc nôi nuôi dưỡng về mặt vật chất lẫn tinh thần của mỗi chúng ta. Trên khắp thế gian này, sẽ không ai cho không ai bất cứ thứ gì nhưng gia đình là ngoại lệ. Họ luôn giúp đỡ nhau vô điều kiện, chỉ mong người nhà của mình sống yên vui, hạnh phúc cả đời. Gia đình chính là nguồn động lực vững chắc nhất để mỗi người cùng cố gắng, phấn đấu bước tiếp vào tương lai. Tôi vô cùng biết ơn và yêu kính gia đình của mình.