Giới thiệu về bản thân

hello, mình là Huy lớp 6A3 trường THCS Đồi Ngô.
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Mỗi khi nhìn lại quãng thời gian cắp sách đến trường, tôi lại nhớ đến biết bao kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò. Trong những ký ức ấy, có một câu chuyện khiến tôi chẳng thể nào quên – kỷ niệm về người bạn thân tên Tuấn. Đó là một trải nghiệm buồn nhưng đã để lại trong tôi bài học sâu sắc về tình bạn và lòng nhân hậu.

Buổi sáng hôm ấy, tôi bị đau bụng dữ dội, quặn thắt đến mức chẳng thể tập trung nghe giảng. Nhưng lớp tôi lại có quy định rất nghiêm: nếu ai nghỉ học dù có lý do chính đáng cũng bị trừ hạng ý thức, vì lớp luôn giữ danh hiệu “sĩ số vắng 0”. Chính vì vậy, tôi vẫn cố gắng đi học dù người mệt rã rời.

Chiều hôm đó, sợ không hiểu bài, tôi sang nhà Tuấn – người bạn thân nhất của tôi – để nhờ cậu ấy giảng lại. Tuấn có dáng người cao gầy, mái tóc lúc nào cũng hơi rối, nụ cười hiền khiến ai nhìn cũng thấy dễ mến. Cậu học rất giỏi nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiêu căng, luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè.

Buổi học hôm ấy diễn ra trong tiếng cười rộn ràng. Tuấn vừa giảng bài vừa pha trò khiến tôi quên hẳn cơn đau. Tôi còn nhớ rõ ánh mắt cậu khi giải thích một bài Toán khó – sáng lên, say sưa, đầy nhiệt huyết.

Sáng hôm sau, Tuấn rủ tôi ghé quán phở đầu ngõ ăn sáng. Cậu gọi hai bát phở bò, rồi còn tranh trả tiền khiến tôi phải cười và giành phần trả. Trong lúc ăn, Tuấn thấy một con mèo nhỏ từ miệng cống chui lên, toàn thân ướt sũng, run lẩy bẩy. Cậu liền lấy miếng xúc xích đưa cho mèo, ánh mắt đầy thương cảm.

Tôi khuyên mãi, bảo cậu đừng đi nữa kẻo trễ giờ, nhưng Tuấn chỉ cười – nụ cười hiền như nắng sớm. “Không sao đâu, giúp nó một chút thôi mà,” cậu nói rồi khẽ vuốt ve con mèo nhỏ.

Tôi đi học trước. Khi bước vào lớp, cô giáo chủ nhiệm xuất hiện với gương mặt nặng trĩu. Giọng cô run run:

“Các em... sáng nay Tuấn gặp tai nạn... và không qua khỏi.”

Tôi sững sờ, tim như ngừng đập. Chỗ ngồi của Tuấn vẫn còn đó – quyển vở vẫn gập dở, cây bút vẫn nằm yên trên bàn, chỉ là cậu không còn quay sang cười với tôi nữa.

Từ ngày Tuấn mất, tôi thấy lớp học trống trải lạ thường. Mỗi lần cô giảng bài Toán, tôi lại vô thức quay sang định hỏi, nhưng bên cạnh chỉ còn chiếc ghế trống. Mỗi giờ ra chơi, không còn ai kể những câu chuyện hài hước khiến cả nhóm bật cười. Sự vắng mặt của Tuấn như để lại một khoảng lặng vô hình, khiến tôi nhận ra rằng đôi khi chỉ một người rời đi cũng đủ làm thế giới của ta trở nên thiếu sáng.

Chiều hôm ấy, khi đi qua quán phở, tôi thấy con mèo nhỏ Tuấn từng cứu đang được người ta chăm sóc. Tôi bỗng mỉm cười trong nước mắt – hành động cuối cùng của cậu vẫn là một việc tốt, như chính con người Tuấn – ấm áp, nhân hậu và đầy yêu thương.

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn thấy nhói đau và xúc động. Hình ảnh Tuấn với nụ cười hiền hậu vẫn ở đó, giữa những năm tháng tuổi học trò hồn nhiên. Kỷ niệm ấy tuy buồn nhưng đã dạy tôi biết trân trọng từng khoảnh khắc bên người mình yêu quý và sống tốt hơn mỗi ngày.