Giới thiệu về bản thân
Câu 1. (Khoảng 150 chữ)
Hình ảnh mầm non trong bài thơ Mầm non của Võ Quảng để lại trong em nhiều cảm xúc nhẹ nhàng và sâu lắng. Mầm non hiện lên thật nhỏ bé, yếu ớt, nép mình im lặng dưới vỏ cây giữa không gian vắng lặng của mùa đông. Nhưng ẩn sau vẻ mong manh ấy là một sức sống bền bỉ, âm thầm chờ đợi. Khi nghe tiếng chim báo xuân, mầm non lập tức bật vỏ, đứng dậy giữa trời và khoác lên mình màu xanh biếc của sự sống. Hình ảnh ấy khiến em cảm nhận được niềm hi vọng, sự hồi sinh và sức mạnh tiềm tàng trong mỗi sinh linh. Mầm non không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là biểu tượng cho con người: dù nhỏ bé hay gặp khó khăn, chỉ cần có niềm tin và kiên trì, chúng ta sẽ có ngày vươn lên mạnh mẽ.
Bài văn biểu cảm về một người mà em yêu quý
Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng có một người để yêu thương, trân trọng và nhớ đến đầu tiên. Đối với em, người em yêu quý nhất chính là mẹ – người đã dành cả cuộc đời để chăm sóc và hi sinh vì em.
cau2
Mẹ em không phải là người phụ nữ cao sang hay giàu có, nhưng mẹ có một tấm lòng vô cùng bao dung và ấm áp. Mỗi sáng sớm, khi em còn đang say ngủ, mẹ đã dậy chuẩn bị bữa sáng và quần áo cho em đến trường. Đôi bàn tay mẹ chai sạn vì vất vả, khuôn mặt mẹ in dấu thời gian, nhưng ánh mắt mẹ lúc nào cũng chan chứa yêu thương khi nhìn em. Những khi em ốm, mẹ thức trắng đêm chăm sóc; khi em buồn hay thất bại, mẹ luôn là người động viên, an ủi em bằng những lời nói dịu dàng.
Em yêu nhất là giọng nói của mẹ – giọng nói giản dị nhưng đầy yêu thương, luôn nhắc nhở em phải sống tốt, sống tử tế và cố gắng học tập để trở thành người có ích. Mẹ chính là chỗ dựa vững chắc, là nguồn động lực lớn nhất để em nỗ lực mỗi ngày.
Em thầm hứa với lòng mình sẽ cố gắng học thật giỏi, sống thật tốt để không phụ công lao và tình yêu thương bao la của mẹ. Với em, mẹ mãi mãi là người quan trọng và đáng kính yêu nhất trên đời.
Câu 1.
Văn bản được viết theo thể thơ năm chữ.
Căn cứ xác định: Mỗi dòng thơ có khoảng năm tiếng (ví dụ: “Dưới vỏ một cành bàng”, “Một mầm non nho nhỏ”, “Còn nằm nép lặng im”), nhịp thơ đều đặn, phù hợp với đặc trưng của thơ năm chữ.
Câu 2.
Khổ thơ đầu tiên gieo vần liền và vần gần (bàng – vàng; đỏ – nhỏ).
Cách gieo vần này tạo âm điệu nhẹ nhàng, êm ái, phù hợp với hình ảnh mầm non bé nhỏ, còn đang nép mình lặng im trong thiên nhiên.
Câu 3.
Chủ đề của bài thơ là: Ca ngợi sức sống tiềm tàng, sự vươn dậy mạnh mẽ của mầm sống khi mùa xuân đến.
Căn cứ: Toàn bộ bài thơ xoay quanh hình ảnh mầm non từ trạng thái nép mình, im lặng giữa mùa đông đến lúc bật vỏ, khoác áo xanh biếc khi nghe tiếng chim báo xuân. Sự thay đổi của thiên nhiên chính là điều kiện để mầm non thức dậy và phát triển.
Câu 4.
Nhan đề “Mầm non” hoàn toàn phù hợp với nội dung bài thơ.
Vì sao: Hình ảnh mầm non là trung tâm của bài thơ, xuất hiện từ đầu đến cuối, đại diện cho sự sống mới, cho khởi đầu và hi vọng. Mọi diễn biến của thiên nhiên trong bài đều nhằm làm nổi bật khoảnh khắc mầm non vươn lên.
Câu 5.
Hình ảnh mầm non trong bài thơ gợi ra thông điệp về niềm tin, sự kiên nhẫn và khát vọng vươn lên trong cuộc sống.
Lí giải: Mầm non dù nhỏ bé, yếu ớt nhưng vẫn âm thầm tích tụ sức sống, chờ đúng thời điểm để bật vỏ, đứng dậy giữa trời. Điều đó nhắc nhở con người rằng trong hoàn cảnh khó khăn, hãy kiên trì nuôi dưỡng ước mơ, không nản lòng; khi cơ hội đến, ta sẽ mạnh mẽ vươn lên và tỏa sáng như mầm non khoác áo xanh biếc của mùa xuân.
Trong kho tàng văn học Việt Nam hiện đại, nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao là hình tượng để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc bởi vẻ đẹp nhân cách cao quý ẩn sau một số phận nghèo khổ, bi thương. Qua nhân vật này, Nam Cao không chỉ phản ánh hiện thực xã hội tàn nhẫn mà còn khẳng định giá trị đạo đức bền vững của con người lao động.
Lão Hạc là một nông dân nghèo, sống cô độc trong cảnh túng quẫn. Vợ mất sớm, con trai vì không có tiền cưới vợ mà phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su, để lại lão một mình với mảnh vườn nhỏ và con chó Vàng làm bạn. Cái nghèo đeo bám, tuổi già sức yếu khiến cuộc sống của lão ngày càng bế tắc. Tuy vậy, điều làm nên giá trị đặc biệt của nhân vật không phải là nỗi khổ, mà là phẩm chất lương thiện và tình thương sâu nặng.
Trước hết, Lão Hạc là người giàu tình yêu thương, đặc biệt là tình cha con. Lão yêu con chó Vàng như kỉ vật của con trai, coi nó như người thân. Việc bán chó là một bi kịch tinh thần, khiến lão đau đớn, day dứt và ân hận khôn nguôi. Những giọt nước mắt và lời tự trách cho thấy lão là người sống tình nghĩa, giàu lòng trắc ẩn, không vô cảm trước nỗi đau của chính mình và của kẻ khác.
Bên cạnh đó, Lão Hạc còn là người giữ gìn phẩm giá đến cùng. Dù nghèo đói, lão nhất quyết không tiêu vào mảnh vườn dành cho con, không nhận sự giúp đỡ của ông giáo vì sợ mang ơn. Lão chọn cái chết bằng bả chó – một cái chết dữ dội và đau đớn – để bảo toàn mảnh vườn cho con, giữ trọn nhân cách của người cha, người nông dân lương thiện. Cái chết ấy là sự phản kháng âm thầm nhưng quyết liệt trước cuộc đời bất công.
Qua nhân vật Lão Hạc, Nam Cao đã thể hiện tư tưởng nhân đạo sâu sắc: dù bị đẩy vào đường cùng, con người vẫn có thể giữ được bản chất tốt đẹp. Lão Hạc không chỉ là nạn nhân của xã hội cũ mà còn là biểu tượng cho vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân Việt Nam. Nhân vật ấy khiến người đọc không khỏi xót xa, cảm phục và suy ngẫm về giá trị của nhân phẩm trong mọi hoàn cảnh sống.
Câu 1.
Văn bản thuộc thể loại tùy bút (văn xuôi trữ tình).
Câu 2.
“Nghệ thuật” ăn quà của người Hà Nội là ăn đúng giờ, đúng món và chọn đúng người bán, thể hiện sự tinh tế, sành ăn và am hiểu văn hóa ẩm thực.
Câu 3.
Câu văn sử dụng biện pháp so sánh (“sáng như nước”, “ngọt như đường phèn”).
→ Tác dụng: làm nổi bật sự sạch sẽ, tinh tế, khéo léo của người bán và vẻ ngon lành, hấp dẫn của món ăn.
Câu 4.
Chủ đề: Vẻ đẹp tinh tế của quà ăn Hà Nội và nét văn hóa ẩm thực đặc sắc của người Hà Nội xưa, qua đó bộc lộ tình yêu, niềm trân trọng với Hà Nội.
Câu 5.
Cái tôi trữ tình của tác giả là cái tôi tinh tế, giàu cảm xúc, am hiểu đời sống, gắn bó sâu sắc với Hà Nội, quan sát tỉ mỉ và nâng niu từng nét đẹp bình dị.
Câu 6.
Tình yêu quà ăn Hà Nội cho thấy con người luôn có sự gắn bó sâu nặng với quê hương mình. Quê hương không chỉ là nơi sinh ra mà còn hiện diện trong những điều rất đỗi bình thường như món ăn, tiếng rao, thói quen sinh hoạt. Chính những điều nhỏ bé ấy nuôi dưỡng ký ức và cảm xúc của mỗi người. Khi đi xa, con người càng dễ nhận ra giá trị thân thương của quê hương. Vì vậy, yêu quê hương cũng là biết trân trọng, giữ gìn những nét văn hóa giản dị quanh mình.
Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 7, đã quá quen với không khí học đường, nhưng nhìn lại chiếc cặp chú tôi tặng tuần trước làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay gầy guộc nhưng đầy tình thương của bà tôi.
Đó là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Hôm ấy, trời thu se se lạnh, mây bồng bềnh trôi, đó cũng là biểu hiện của một ngày khai trường đang đến, một năm học mới bắt đầu. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay bà sẽ là người đưa tôi đến trường, bố mẹ tôi công tác xa nên không thể đưa tôi đi được, nhưng nghe bà tôi nói bố mẹ tôi cũng háo hức cái ngày này lắm. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng sông nước mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, bà cháu tôi phải đi qua một con sông. Bác lái đò đã chờ sẵn chúng tôi ở đó. Tôi thấy nét mặt của bác tươi hơn mọi ngày, phải chăng đó cũng vì cái ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người gọi là “ngày tựu trường” – trong đầu tôi nghĩ vậy. Trên đò có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt bọn trẻ, trong đó có cả mấy đứa thường đi thả diều với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như bà tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng những giọt sương sớm bởi bà tôi đang bên cạnh cùng những dập dềnh của sóng nước. Đang mải mê suy nghĩ, chợt tiếng bác lái đò gọi to làm tôi giật mình: “Các cháu xuống nào, chúc các cháu vui vẻ nhé” Câu nói ấy thật quen thuộc bởi mỗi lần tôi đi đò của bác đều được nghe nhưng hôm nay sao câu nói ấy lại in sâu vào tâm trí tôi như vậy. Nó như động lực giúp tôi mạnh mẽ thêm trong tâm trạng như hiện giờ. Tôi mạnh dạn chủ động nắm tay bà bước xuống đò. Làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa đi cái nóng nực khi ngồi đò và cái bồi hồi của tâm trạng.
Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào bà và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Nhưng nhớ tới những lời mà bố mẹ tôi vẫn hay nựng nịu cùng với sự dỗ dành của bà. Tôi lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Bà cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của cháu” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi nhớ đến mẹ. Tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.
- "Lời ru là tấm chăn"
- "Lời ru thành giấc mộng"
- Làm cho hình ảnh thơ trở nên cụ thể, gợi cảm: So sánh lời ru vô hình với "tấm chăn" và "giấc mộng" hữu hình giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được sự ấm áp, vỗ về, che chở của lời ru (tình mẹ) dành cho con.
- Nhấn mạnh tình yêu thương, sự chăm sóc tận tụy của mẹ: Lời ru không chỉ là âm thanh mà trở thành vật chất, tinh thần bao bọc, nâng niu giấc ngủ, tâm hồn con thơ.
- Khẳng định giá trị to lớn của lời ru: Lời ru có sức mạnh phi thường, nuôi dưỡng tâm hồn con từ những ngày thơ bé, mang lại cho con cảm giác an toàn, bình yên tuyệt đối.
Câu 10: Theo em, thông điệp chung từ các dòng thơ sau là gì? “Khi con ra biển rộng
Lời ru thành mênh mông” (Xuân Quỳnh)
Và:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con” (Chế Lan Viên) Thông điệp chung từ các dòng thơ trên là khẳng định tình mẫu tử thiêng liêng, vô bờ bến, tồn tại vĩnh cửu và theo con suốt cả cuộc đời, dù con ở bất cứ đâu hay đã trưởng thành.
- Các câu thơ của Xuân Quỳnh sử dụng hình ảnh ẩn dụ, so sánh để cho thấy tình mẹ bao la, rộng lớn như biển cả, luôn hiện diện để nâng đỡ, chở che con trên mọi hành trình của cuộc sống.
- Các câu thơ của Chế Lan Viên khẳng định một sự thật hiển nhiên: dù con có lớn khôn, trưởng thành đến đâu, thì trong trái tim mẹ, con vẫn luôn là đứa con bé bỏng cần được yêu thương, dõi theo.