Giới thiệu về bản thân
Câu 9. Nội dung chính của bài đọc là gì?
Nội dung chính của bài đọc là:
Đoạn trích tả lại vẻ đẹp thanh bình, thơ mộng của làng quê trong buổi chiều cuối thu, thông qua những hình ảnh thiên nhiên giàu sức gợi cảm và những âm thanh, hương vị thân thuộc. Qua đó, tác giả thể hiện tình yêu và nỗi nhớ thương đối với khung cảnh, sự vật và nhịp sống êm đềm của quê hương.
(Hoặc, bạn có thể diễn đạt ngắn gọn hơn: Đoạn văn miêu tả vẻ đẹp đặc trưng và không khí yên ả, thanh bình của làng quê vào một buổi chiều cuối thu.)
Câu 8. Em thích hình ảnh nào nhất trong bài đọc? Vì sao?
(Đây là câu hỏi yêu cầu ý kiến cá nhân. Dưới đây là một ví dụ gợi ý bạn có thể tham khảo và phát triển thêm)
Hình ảnh em thích nhất: "Con đê vàng rực lên màu vàng tươi của đàn bò đủng đỉnh bước. Ngỡ đấy là một con đê vàng vàng đang uốn lượn."
- Lý do:
- Tính độc đáo của hình ảnh: Tác giả đã sử dụng hình ảnh so sánh và nhân hóa rất độc đáo. Cảnh đàn bò (màu vàng) đủng đỉnh bước trên con đê làm cho người đọc có cảm giác như cả con đê đang cựa quậy, uốn lượn, biến thành một "con đê vàng" sống động, thay vì chỉ là một đường đất vô tri.
- Tạo ấn tượng thị giác mạnh: Màu "vàng rực" của đàn bò nổi bật trên nền trời thu, tạo nên một bức tranh quê hương tươi sáng, trù phú và đầy sức sống.
- Gợi cảm giác yên bình: Hình ảnh đàn bò "đủng đỉnh bước" gợi lên sự thư thái, chậm rãi, đặc trưng cho nhịp sống êm đềm, thanh bình của làng quê vào buổi chiều thu.
(Bạn có thể chọn hình ảnh khác như "Trời như một chiếc dù xanh bay mãi lên cao" hay "Hương cốm nhắc người ta những mùa thu đã qua" và đưa ra lý do riêng của mình.)
Từ "chân" được dùng với nghĩa chuyển.
- Nghĩa gốc của "chân" là: Bộ phận dưới cùng của cơ thể người hoặc động vật, dùng để đi, đứng. (Ví dụ: Chân người, chân chó, bị đau chân.)
- Nghĩa của từ "chân" trong "chân đê": Đây là nghĩa chuyển (nghĩa ẩn dụ).
2. Nghĩa của từ “chân” trong trường hợp này là:
- Chân đê là chỉ phần dưới cùng, phần tiếp giáp và đỡ toàn bộ thân đê với mặt đất hoặc bờ ruộng.
- Nghĩa chuyển này dựa trên sự tương đồng về vị trí: "chân" là bộ phận dưới cùng của cơ thể, dùng để đỡ và tiếp xúc với mặt đất; "chân đê" là phần đáy, phần gốc của con đê.
Tóm lại: Từ "chân" trong "chân đê" được dùng với nghĩa chuyển, chỉ phần gốc, phần thấp nhất, tiếp giáp với mặt đất của một vật thể, ở đây là con đê.
Quê hương em là một vùng đất yên bình và tươi đẹp nằm bên dòng sông hiền hòa. Mỗi khi nghĩ về, lòng em lại dâng lên một nỗi nhớ thương da diết.
Phong cảnh quê em đẹp nhất là vào buổi sáng sớm. Cả làng còn chìm trong màn sương mỏng manh, huyền ảo. Khi ông mặt trời từ từ nhô lên sau rặng tre xanh, những tia nắng vàng nhạt đầu tiên bắt đầu xuyên qua kẽ lá, đánh thức mọi vật. Con dường làng lát gạch nghiêng nghiêng, ẩm ướt hơi sương, in dấu chân những người nông dân bắt đầu ra đồng.
Quê em nổi tiếng với những cánh đồng lúa bát ngát. Mùa lúa chín, cả cánh đồng như được khoác một chiếc áo vàng óng ả, trải dài đến tận chân trời. Gió thổi qua, lúa uốn lượn tạo thành những "làn sóng" vàng dạt dào, mang theo hương thơm dịu ngọt, mát lành. Phía xa, những mái nhà ngói đỏ thấp thoáng dưới bóng cây xanh mát, bao quanh là những vườn cây ăn trái sum suê.
Đẹp nhất vẫn là dòng sông quê em. Nước sông trong xanh, chảy lững lờ, phản chiếu bóng cây cầu tre nhỏ và những hàng dừa nghiêng mình soi bóng. Chiều về, lũ trẻ chúng em thường rủ nhau ra bờ sông hóng mát, ngắm nhìn đàn cò trắng bay lượn trên nền trời xanh thẳm.
Phong cảnh quê em không hùng vĩ, tráng lệ, nhưng lại mang một vẻ đẹp giản dị, thân thương và sâu lắng. Nơi đó đã nuôi dưỡng tâm hồn em, để lại những kỉ niệm êm đềm và là nơi em luôn muốn trở về.
Từ "chao liệng" trong câu "Kia những chiếc diều dơi, diều sáo,... trông mạnh mẽ chao liệng trên cao." có nghĩa là:
- Chao: Chỉ sự nghiêng nhanh từ bên này sang bên kia hoặc lên xuống bất ngờ (thường là trong không trung).
- Liệng: Chỉ sự bay lượn nhẹ nhàng, vòng đi vòng lại, thay đổi hướng đi một cách uyển chuyển.
Tóm lại: "Chao liệng" là bay lượn trên không trung một cách mạnh mẽ, nhanh nhẹn, lúc nghiêng mình, lúc lượn vòng, Chào bạn, tôi sẽ giúp bạn giải quyết các câu hỏi về đoạn trích "KỈ NIỆM MÙA HÈ".
🪁 Giải Quyết Các Câu Hỏi Về Đoạn Trích "KỈ NIỆM MÙA HÈ"
Câu 7. Giải thích nghĩa của từ “chao liệng”
Từ "chao liệng" trong câu "Kia những chiếc diều dơi, diều sáo,... trông mạnh mẽ chao liệng trên cao." có nghĩa là:
- Chao: Chỉ sự nghiêng nhanh từ bên này sang bên kia hoặc lên xuống bất ngờ (thường là trong không trung).
- Liệng: Chỉ sự bay lượn nhẹ nhàng, vòng đi vòng lại, thay đổi hướng đi một cách uyển chuyển.
Tóm lại: "Chao liệng" là bay lượn trên không trung một cách mạnh mẽ, nhanh nhẹn, lúc nghiêng mình, lúc lượn vòng, thể hiện sự điêu luyện, tự do và vững vàng của vật thể bay (như diều, chim).
Câu 8. Nêu tác dụng của đại từ được in đậm
Trong câu: "– Mình sẽ không bao giờ làm thế nữa."
- Đại từ được in đậm: "Mình".
- Tác dụng:
- Thay thế (chỉ ngôi): Đại từ "Mình" dùng để xưng hô ngôi thứ nhất (tức là chỉ nhân vật "tôi" trong câu chuyện) khi nhân vật tự nhủ, tự kiểm điểm bản thân. Nó giúp nhân vật bày tỏ suy nghĩ và sự ân hận của chính mình.
- Liên kết và thể hiện nội tâm: Giúp liên kết suy nghĩ hối hận với hành động sai lầm vừa diễn ra, làm rõ sự thay đổi và quyết tâm sửa lỗi trong nội tâm nhân vật.
hiện sự điêu luyện, tự do và (Kết thúc tập trung vào sự hối hận và hành động sửa chữa của nhân vật "Tôi")
Nhìn ánh mắt bạn, tôi bối rối cúi đầu. Tôi liền trả lại cho thằng bé cái diều, rồi lúng túng nhìn nó, không biết nói gì. Tôi nghe thấy tiếng cô bạn kia nói với thằng bé:
– Thôi nín đi, nhà em ở đâu để chị dẫn em về.
Lúc này, sự hối hận trong tôi dâng lên mạnh mẽ. Tôi quyết định không lẳng lặng bỏ đi nữa. Tôi bước đến gần, giọng nói nhỏ nhẹ hẳn:
– Em ơi, chị xin lỗi. Chị đã nóng giận. Em cầm lấy diều này, để chị đưa em về nhà nhé.
Tôi quay sang cô bạn kia, cúi đầu nói lời cảm ơn chân thành:
– Cảm ơn bạn. Bạn đã giúp mình nhận ra mình đã sai như thế nào.
Cô bạn cười hiền:
– Không có gì, mình vui vì bạn đã hiểu.
Tôi mỉm cười, cầm tay cậu bé, cùng cô bạn kia bước đi dưới ánh chiều tà. Nắng chiều vẫn đẹp, nhưng trong lòng tôi lúc này còn ấm áp hơn cả ánh nắng, bởi tôi đã học được bài học lớn về sự kiềm chế và lòng tử tế. Kỉ niệm mùa hè năm ấy không chỉ có những cánh diều mà còn có bài học về tình bạn và sự sẻ chia. vàng của vật thể bay (như diều, chim).
Trong số những khoảnh khắc tuyệt diệu của thiên nhiên, cảnh hoàng hôn trên biển luôn là bức tranh tráng lệ và đầy xúc cảm, khắc sâu mãi trong tâm trí em. Chiều hôm ấy, khi mặt trời bắt đầu nghiêng mình về phía chân trời, em đã được chiêm ngưỡng một màn trình diễn ánh sáng và màu sắc ngoạn mục, khiến em hoàn toàn choáng ngợp.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng và thiêng liêng. Ánh nắng vàng chói chang ban ngày dần dịu lại, chuyển sang sắc cam ấm áp, rồi hồng rực rỡ. Từ từ, ông mặt trời khổng lồ, tròn vành vạnh như một quả cầu lửa, bắt đầu hạ xuống, lơ lửng trên mặt biển bao la. Những tia nắng cuối cùng như được đổ một lớp sơn son lên bầu trời và mặt nước.Cả không gian như một lò luyện kim vĩ đại, nơi mọi màu sắc được nung chảy và hòa quyện vào nhau: màu tím than của tầng mây xa, màu cam cháy bỏng, màu hồng san hô dịu dàng, và một chút ánh vàng lấp lánh như dát vàng.
Mặt biển lúc này không còn là màu xanh đơn điệu. Nó trở thành một tấm gương khổng lồ, phản chiếu trọn vẹn vẻ đẹp của bầu trời. Từng con sóng nhỏ lăn tăn xô vào bờ như những dải lụa mềm mại, và mỗi khi sóng vỗ, chúng lại lấp lánh ánh kim, như thể hàng ngàn viên kim cương đang nhảy múa. Xa xa, những chiếc thuyền câu bé nhỏ chỉ còn là những chấm đen mờ ảo, càng làm nổi bật sự vô tận, hùng vĩ của đại dương.
Cảnh tượng đẹp nhất là lúc mặt trời chạm vào đường chân trời. Nó không lặn đột ngột, mà như đang chầm chậm chìm vào lòng biển. Quầng sáng phía trên trở nên chói lọi nhất rồi nhanh chóng tan loãng, nhường chỗ cho bóng đêm. Khi ánh dương cuối cùng khuất hẳn, cả không gian như trút bỏ lớp áo rực rỡ để khoác lên mình màu xanh thẫm huyền bí.
Hoàng hôn trên biển không chỉ là một cảnh đẹp, mà còn là một khoảnh khắc lắng đọng. Nó gột rửa mọi ưu tư, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ. Cảnh tượng ấy đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc về sự kì diệu và sức mạnh của thiên nhiên, một bức tranh hoàn hảo mà bất cứ họa sĩ tài ba nào cũng không thể tái hiện trọn vẹn. Em thầm hứa sẽ mãi ghi nhớ vẻ đẹp tráng lệ và yên bình của buổi hoàng hôn rực rỡ ấy.
Trong số những khoảnh khắc tuyệt diệu của thiên nhiên, cảnh hoàng hôn trên biển luôn là bức tranh tráng lệ và đầy xúc cảm, khắc sâu mãi trong tâm trí em. Chiều hôm ấy, khi mặt trời bắt đầu nghiêng mình về phía chân trời, em đã được chiêm ngưỡng một màn trình diễn ánh sáng và màu sắc ngoạn mục, khiến em hoàn toàn choáng ngợp.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng và thiêng liêng. Ánh nắng vàng chói chang ban ngày dần dịu lại, chuyển sang sắc cam ấm áp, rồi hồng rực rỡ. Từ từ, ông mặt trời khổng lồ, tròn vành vạnh như một quả cầu lửa, bắt đầu hạ xuống, lơ lửng trên mặt biển bao la. Những tia nắng cuối cùng như được đổ một lớp sơn son lên bầu trời và mặt nước.Cả không gian như một lò luyện kim vĩ đại nơi mọi màu sắc được nung chảy và hòa quyện vào nhau: màu tím than của tầng mây xa, màu cam cháy bỏng, màu hồng san hô dịu dàng, và một chút ánh vàng lấp lánh như dát vàng.
Mặt biển lúc này không còn là màu xanh đơn điệu. Nó trở thành một tấm gương khổng lồ, phản chiếu trọn vẹn vẻ đẹp của bầu trời. Từng con sóng nhỏ lăn tăn xô vào bờ như những dải lụa mềm mại, và mỗi khi sóng vỗ, chúng lại lấp lánh ánh kim, như thể hàng ngàn viên kim cương đang nhảy múa. Xa xa, những chiếc thuyền câu bé nhỏ chỉ còn là những chấm đen mờ ảo, càng làm nổi bật sự vô tận, hùng vĩ của đại dương.
Cảnh tượng đẹp nhất là lúc mặt trời chạm vào đường chân trời. Nó không lặn đột ngột, mà như đang chầm chậm chìm vào lòng biển. Quầng sáng phía trên trở nên chói lọi nhất rồi nhanh chóng tan loãng, nhường chỗ cho bóng đêm. Khi ánh dương cuối cùng khuất hẳn, cả không gian như trút bỏ lớp áo rực rỡ để khoác lên mình màu xanh thẫm huyền bí.
Hoàng hôn trên biển không chỉ là một cảnh đẹp, mà còn là một khoảnh khắc lắng đọng. Nó gột rửa mọi ưu tư, mang đến một cảm giác bình yên đến lạ. Cảnh tượng ấy đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc về sự kì diệu và sức mạnh của thiên nhiên, một bức tranh hoàn hảo mà bất cứ họa sĩ tài ba nào cũng không thể tái hiện trọn vẹn. Em thầm hứa sẽ mãi ghi nhớ vẻ đẹp tráng lệ và yên bình của buổi hoàng hôn rực rỡ ấy.
Khoa ơi