Giới thiệu về bản thân
ĐC MẤY TẤN NGƯỜI VÌ LÀ 1 CÂU ĐỐ MẸO
- Đặc điểm: Người dân thường phát cây, đốt cỏ trên các sườn đồi, núi dốc để lấy mặt bằng canh tác. Họ tận dụng các hốc đá tai mèo để đổ đất hoặc mùn hữu cơ vào trồng cây.
- Cây trồng chính: Ngô, cây tam giác mạch, lúa nương, rau màu các loại.
- Lý do phổ biến: Địa hình không thể làm ruộng nước bằng phẳng; đất đai khô hạn, phụ thuộc hoàn toàn vào nước trời (nước mưa).
- Ý nghĩa: Cung cấp lương thực chính (ngô) và tạo ra cây trồng đặc trưng (tam giác mạch) thu hút du lịch.
- Đặc điểm: Con người đã khéo léo cải tạo các sườn đồi, núi dốc thành các thửa ruộng phẳng, có bờ giữ nước, xếp tầng tầng lớp lớp như những nấc thang lên trời.
- Cây trồng chính: Lúa nước (chủ yếu là lúa mùa, chỉ cấy một vụ/năm do khí hậu lạnh).
- Lý do phổ biến: Tận dụng tối đa nguồn nước từ các khe suối trên cao chảy xuống; chống xói mòn đất, giữ phù sa; tạo ra diện tích canh tác lúa nước quý giá ở vùng núi.
- Ý nghĩa: Đảm bảo an ninh lương thực (lúa gạo) và là di sản văn hóa, danh thắng cảnh quốc gia (Ruộng bậc thang Hoàng Su Phì).
Tóm tắt cho bài làm của em: Ở Hà Giang, do địa hình đồi núi dốc và khí hậu đặc thù, người dân địa phương chủ yếu sử dụng phương thức canh tác nương rẫy trên các sườn núi đá và trồng ruộng bậc thang ở những nơi có nguồn nước. Đây là sự thích nghi tuyệt vời của con người với thiên nhiên khắc nghiệt. Chúc em thi tốt và đạt điểm cao nhé!
- Gợi sự tự do, mơ mộng: Cánh diều tượng trưng cho những ước mơ, khao khát bay bổng của tuổi thơ, tự do bay lượn giữa không gian rộng mở.
- Gợi sự gắn bó với thiên nhiên: Nó gắn liền với những buổi chiều lộng gió trên cánh đồng hoặc triền đê, nơi trẻ em thỏa sức vui chơi, hò reo.
- Gợi sự bình yên, hồn nhiên: Đó là hình ảnh của những niềm vui giản dị, mộc mạc, không lo âu, vướng bận.
hi boy
điên hả móa
Đúng á,tui cũng đag thắc mác nè,cái tên dễ gây hiểu lầm kinh khủng
Từ Đăng Minh
60 NHÉ BN
Kỳ nghỉ hè vừa qua, em đã có một chuyến đi trải nghiệm vô cùng đáng nhớ tại Địa đạo Củ Chi (huyện Củ Chi, TP. Hồ Chí Minh). Đây là một di tích lịch sử nổi tiếng, là biểu tượng cho ý chí kiên cường, bất khuất của quân dân ta trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Chuyến đi không chỉ giúp em mở mang kiến thức lịch sử mà còn để lại trong em nhiều cảm xúc sâu sắc về tinh thần yêu nước và sự hy sinh thầm lặng của thế hệ cha anh.
Buổi sáng hôm ấy, em cùng gia đình dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc và xuất phát. Trên chiếc xe ô tô, em cảm thấy rất háo hức, mong chờ. Đoạn đường dẫn đến Củ Chi xanh mát bóng cây, khác hẳn với sự ồn ào, tấp nập của trung tâm thành phố. Sau khoảng gần hai tiếng di chuyển, cổng khu di tích hiện ra, uy nghiêm và trầm mặc. Vừa bước vào khu vực tham quan, em đã bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn, phủ đầy màu xanh của cây rừng. Chúng em được một chú hướng dẫn viên nhiệt tình dẫn đi. Điểm dừng chân đầu tiên là khu vực trưng bày vũ khí tự tạo và sa bàn trận địa. Chú hướng dẫn viên say sưa kể về những chiếc bẫy chông tre, bẫy sập đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả. Em tròn mắt ngạc nhiên trước sự sáng tạo và mưu trí của các chiến sĩ. Sau đó, chúng em tiến vào khu vực chính của địa đạo. Em được thử chui xuống một đoạn hầm mô phỏng. Lối xuống rất hẹp, chỉ vừa một người lọt qua. Càng đi xuống sâu, không khí càng tối và ngột ngạt. Em phải bò lom khom trong ánh đèn pin mờ ảo. Chỉ vài phút dưới hầm mà em đã cảm thấy khó thở, đầu gối mỏi nhừ. Em tự hỏi, làm sao các cô, chú bộ đội có thể sống, chiến đấu và sinh hoạt dưới lòng đất chật hẹp, thiếu ánh sáng, thiếu không khí như vậy trong suốt nhiều năm trời? Sự kiên cường, bền bỉ của họ thật phi thường! Rời khỏi hầm, chúng em tham quan khu vực bếp Hoàng Cầm, nơi nấu ăn không khói lửa để tránh sự phát hiện của máy bay địch; và khu vực bệnh xá dã chiến dưới lòng đất. Tất cả đều thể hiện sự tổ chức chặt chẽ, chu đáo và tinh thần lạc quan đáng kinh ngạc của quân dân Củ Chi.Cuối buổi tham quan, em còn được thưởng thức món khoai mì luộc chấm muối vừng – món ăn chủ lực, gắn bó với đời sống của người lính Củ Chi xưa. Vị bùi bùi của khoai mì, mằn mặn của muối vừng khiến em cảm nhận được phần nào cuộc sống giản dị, khắc khổ của các chiến sĩ ngày ấy.
Chuyến đi tham quan Địa đạo Củ Chi đã kết thúc, nhưng những hình ảnh và cảm xúc thì vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí em. Em cảm thấy mình thật may mắn khi được sống trong hòa bình, độc lập. Qua chuyến đi này, em càng thêm biết ơn và trân trọng sự hy sinh to lớn của các thế hệ đi trước. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để xứng đáng với công lao của cha anh, góp phần xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.