Giới thiệu về bản thân
Trong cuộc sống học đường, có những kỷ niệm vui khiến ta nhớ mãi, nhưng cũng có những trải nghiệm buồn để lại trong lòng một khoảng lặng. Đối với em, lần cãi nhau với người bạn thân nhất – Minh – là một kỷ niệm mà đến giờ nghĩ lại em vẫn thấy day dứt.
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, cả lớp đang làm việc nhóm cho bài thuyết trình môn Ngữ văn. Em và Minh vốn làm chung với nhau vì cả hai rất thân, điều gì cũng chia sẻ, thậm chí còn hay đùa rằng “đứa này hiểu đứa kia hơn cả người nhà”. Thế nhưng hôm ấy, vì một chuyện nhỏ thôi mà tình bạn của chúng em lại bị rạn nứt.
Khi đang phân chia nhiệm vụ, em đề nghị để em làm phần trình chiếu và Minh chuẩn bị nội dung. Nhưng Minh nói rằng bạn đã mất nhiều thời gian chuẩn bị nên muốn là người thuyết trình. Em lại nghĩ rằng bạn đang cố gắng “ôm” phần nổi bật về mình. Hai đứa bắt đầu nói qua nói lại. Từ một ý kiến rất nhỏ, buổi thảo luận ngày càng căng thẳng. Minh nói giọng bực bội, còn em thì cũng không chịu nhường. Rồi không hiểu sao, cả hai đều buột miệng nói ra những lời khó nghe mà sau này nghĩ lại em thấy thật trẻ con.
Không khí trong lớp bỗng trở nên im ắng. Bạn cùng nhóm nhìn hai đứa em với ánh mắt ngạc nhiên. Minh đột ngột đứng dậy, bỏ ra ngoài sân trường. Lúc đó em vẫn còn nóng giận nên không chạy theo. Nhưng khi nhìn chỗ bạn trống trơn, em bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.
Suốt buổi học hôm đó, tâm trạng em nặng trĩu. Mỗi lần nhìn sang bàn bên cạnh, nơi Minh ngồi, em lại thấy lạ lẫm như vừa đánh mất điều gì quan trọng. Về nhà, em chẳng thể tập trung làm gì, cứ nhớ mãi gương mặt buồn của bạn trước lúc đi.
Tối hôm ấy, sau khi bình tĩnh lại, em nghĩ về những lời mình đã nói. Em chợt nhận ra mình đã để cái tôi quá lớn, không chịu lắng nghe bạn, cũng không nghĩ đến cảm xúc của người luôn sát cánh bên mình. Cảm giác có lỗi khiến em khó ngủ.
Sáng hôm sau, em chủ động đến sớm. Khi thấy Minh vào lớp, em bước lại gần và nói lời xin lỗi. Ban đầu Minh im lặng, nhưng rồi bạn cũng mỉm cười và nói bạn cũng xin lỗi vì đã nóng nảy. Khoảnh khắc ấy, em như trút được gánh nặng trong lòng.
Trải nghiệm buồn này giúp em hiểu rằng tình bạn không phải lúc nào cũng êm đềm; đôi khi mâu thuẫn là điều khó tránh. Quan trọng nhất là biết lắng nghe, thấu hiểu và dám xin lỗi khi mình sai. Nhờ lần cãi nhau ấy, em và Minh lại càng thân nhau hơn, vì chúng em đã học được cách trân trọng nhau thật sự. Bạn có thể thay tên Minh bằng tên khác nha!
Trong cuộc sống học đường, có những kỷ niệm vui khiến ta nhớ mãi, nhưng cũng có những trải nghiệm buồn để lại trong lòng một khoảng lặng. Đối với em, lần cãi nhau với người bạn thân nhất – Minh – là một kỷ niệm mà đến giờ nghĩ lại em vẫn thấy day dứt.
Hôm đó là một buổi sáng đẹp trời, cả lớp đang làm việc nhóm cho bài thuyết trình môn Ngữ văn. Em và Minh vốn làm chung với nhau vì cả hai rất thân, điều gì cũng chia sẻ, thậm chí còn hay đùa rằng “đứa này hiểu đứa kia hơn cả người nhà”. Thế nhưng hôm ấy, vì một chuyện nhỏ thôi mà tình bạn của chúng em lại bị rạn nứt.
Khi đang phân chia nhiệm vụ, em đề nghị để em làm phần trình chiếu và Minh chuẩn bị nội dung. Nhưng Minh nói rằng bạn đã mất nhiều thời gian chuẩn bị nên muốn là người thuyết trình. Em lại nghĩ rằng bạn đang cố gắng “ôm” phần nổi bật về mình. Hai đứa bắt đầu nói qua nói lại. Từ một ý kiến rất nhỏ, buổi thảo luận ngày càng căng thẳng. Minh nói giọng bực bội, còn em thì cũng không chịu nhường. Rồi không hiểu sao, cả hai đều buột miệng nói ra những lời khó nghe mà sau này nghĩ lại em thấy thật trẻ con.
Không khí trong lớp bỗng trở nên im ắng. Bạn cùng nhóm nhìn hai đứa em với ánh mắt ngạc nhiên. Minh đột ngột đứng dậy, bỏ ra ngoài sân trường. Lúc đó em vẫn còn nóng giận nên không chạy theo. Nhưng khi nhìn chỗ bạn trống trơn, em bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.
Suốt buổi học hôm đó, tâm trạng em nặng trĩu. Mỗi lần nhìn sang bàn bên cạnh, nơi Minh ngồi, em lại thấy lạ lẫm như vừa đánh mất điều gì quan trọng. Về nhà, em chẳng thể tập trung làm gì, cứ nhớ mãi gương mặt buồn của bạn trước lúc đi.
Tối hôm ấy, sau khi bình tĩnh lại, em nghĩ về những lời mình đã nói. Em chợt nhận ra mình đã để cái tôi quá lớn, không chịu lắng nghe bạn, cũng không nghĩ đến cảm xúc của người luôn sát cánh bên mình. Cảm giác có lỗi khiến em khó ngủ.
Sáng hôm sau, em chủ động đến sớm. Khi thấy Minh vào lớp, em bước lại gần và nói lời xin lỗi. Ban đầu Minh im lặng, nhưng rồi bạn cũng mỉm cười và nói bạn cũng xin lỗi vì đã nóng nảy. Khoảnh khắc ấy, em như trút được gánh nặng trong lòng.
Trải nghiệm buồn này giúp em hiểu rằng tình bạn không phải lúc nào cũng êm đềm; đôi khi mâu thuẫn là điều khó tránh. Quan trọng nhất là biết lắng nghe, thấu hiểu và dám xin lỗi khi mình sai. Nhờ lần cãi nhau ấy, em và Minh lại càng thân nhau hơn, vì chúng em đã học được cách trân trọng nhau thật sự. Bạn có thể thay tên Minh bằng tên khác nha!
4648473 + 2564267 = 7212740
a, They listen to English every day
-: They don't listen to English every day.
? Do they listen to English every day?
bShe plays badminton every afternoon
(-): She doesn't play badminton every afternoon.
(?): Does she play badminton every afternoon?
c. We play volleyball every morning
(-): We don't play volleyball every morning.
(?): Do we play volleyball every morning?
d. He does homework every night
(-): He doesn't do homework every night.
(?): Does he do homework every night?
Đáp án B
a,⇒ \(\dfrac{-4}{5}\)=\(\dfrac{\left(-4\right).2}{5.2}\)=\(\dfrac{-8}{10}\)
Vì -8= -8 nên \(\dfrac{-4}{5}\)=\(\dfrac{-8}{10}\)
Vậy hai phân số này bằng nhau
b. ƯCLN( 120, 180)= 60
\(\dfrac{-120}{180}\)= \(\dfrac{\left(-120\right):60}{180:60}\)=\(\dfrac{-2}{3}\)
a, Xác xuất thực nghiệm của mặt 6 chấm là: \(\dfrac{17}{100}\)( số lần gieo xúc xắc)
b, Xác xuất thực nghiểm các mặt số lẻ là:
\(\dfrac{15+17}{100}\)= \(\dfrac{32}{100}\)( số lần gieo xúc xắc)
a, Năm 2002, giá trị xuất khẩu hàng hoá của Việt Nam là: 16.7( tỉ đô la)
b, Tổng giá trị nhập khẩu hàng hoá của Việt Nam trong giai đoạn 2002-2007 là:
19.7+36.8+62.8= 119.3( tỉ đô la)
-Khối 9 có số xe máy điện ít nhất trong trường.
-Tỉ số xe máy điện khối 9 với toàn trường là:
(50: 220) x 100%= 25%
1 số loài bò sát: rùa, rắn, cá sấu, thằn lằn,..